Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 31: Người phụ nữ thần bí




“Anh có biết mình đang nói gì không…” Phó Vi xiết lòng bàn tay.

“Đương nhiên anh biết.” khuôn mặt Kỳ Tự sau phẫu thuật trông gầy gò, đôi mắt nhìn cô trông bình tĩnh đến gần như là dịu dàng, “Căn cứ vào tình hình thực tế đểi cân nhắc, cưới em là tiện nhất. Anh không cần giao quyền lực tài chính lại cho một ai khác, không cần chuẩn bị thêm một bộ đồ ăn cho người thứ ba, không cần làm quen với một con người mới. Về những phương diện này, em không thể thay thế.”

Lòng bàn tay bỗng nhiên cứng đờ. Cô thầm thấy dở khóc dở cười. Anh quả thực đã đến tuổi thành gia lập nghiệp. Thế nhưng định nghĩa của “Thích” với anh lại chính là như vậy, chỉ vì cần một người phụ nữ phù hợp đồng thời nhanh gọn, hôn nhân chẳng qua là một hạng mục ngoài thân với anh, có thể nhanh chóng tính toán ra phương án tốt nhất,

Kỳ Tự khẽ nhún vai, hình như rất bất đắc dĩ, “Vốn hôm ấy, anh hi vọng có thể hỏi bố mẹ xem là có thể chấp nhận hay không. Nhưng em vắng mặt…”

“… Đừng nói nữa, ” Phó Vi đột nhiên ngắt lời anh, tim đập nhanh, giằng co thật lâu, cô cầm túi lên, “Anh thật sự là kẻ ngang ngược.”

Chính Phó Vi cũng không biết, cô ra khỏi phòng bệnh bằng cách nào.

Vô hồn trở về chỗ Phó Kỳ Dự, Phó Kỳ Dự mãi không nghỉ ngơi được thấy cô về, mắt cười ôn hòa: “Làm sao lại trông thế này?”

“…” Chính Phó Vi cũng không biết là đang khóc hay là đang cười, chỉ có thể nở một nụ cười so với khóc thì còn khó coi hơn, ngồi xuống bên giường, “Ờ, em vừa mới chạy thoát khỏi một quyết định.”

Phó Kỳ Dự cảm thấy rất hứng thú nên cười một tiếng: “Ồ?”

Đúng vậy. Rốt cuộc là dùng một thân phận mới tinh lại châm chọc trở lại bên cạnh anh, làm một đồng bạn hợp tác không khác em gái. Hay là thu lại sự lưu luyến với gia đình và với anh, để làm hai kẻ xa lạ.

Quyết định này, cơ hồ sẽ thay đổi toàn bộ cuộc sống của cô.

Phó Vi nói qua loa mọi chuyện với anh ấy, bỏ qua dây thần kinh não quái dị của Kỳ Tự, chỉ nhắc tới lời thổ lộ đột ngột. Cô cười khổ nói: “Làm sao giờ… lúc này mà thận trọng một chút, có bình thường không?”

Phó Kỳ Dự cười vang, trông tinh thần quắc thước, không giống một người bệnh ung thư chút nào. Anh ấy nói: “Thế này thì tốt quá. Em có thể suy nghĩ cho lâu một chút, nhất định là một sự tra tấn không tệ.”

“Tra tấn?” thế mà anh ấy còn cười trên nỗi đau của người khác được. Phó Vi cả cười khổ cũng làm không được, “em thấy tra tấn chính em nhiều hơn.”

Phó Kỳ Dự vỗ vỗ bờ vai của cô như trưởng bối, trấn an nói: “Còn nhiều thời gian mà, nếu như đây là một quyết định quan trọng, thì thận trọng một chút không có gì không tốt cả em à.”

Phó Vi cụp mắt. Tâm trạng của cô rất mông lung, lơ lửng một tầng hảo cảm, có lẽ chỉ là ở lâu cùng mái hiên nên sinh ra quen thuộc và ỷ lại. Cô nghĩ thứ tình cảm này đã rất nhẹ, thế nhưng không ngờ tới, trong mắt một người khác nào đó, ngay cả chuyện gia đình cũng là việc công.

Trong tim người như Kỳ Tự… Thật sự có tình cảm sao? Chỉ sợ ngoài tình thân với bố mẹ, thì đối với người khác đều là khách quan lại trực tiếp như thế.

Phó Vi thấp giọng vâng một tiếng, nhẹ gật đầu với Phó Kỳ Dự: “Em sẽ suy nghĩ thật kỹ.”

Đầu giường có một cái cây xanh, là Chu Phảng Viện mang đến. Phó Vi nhìn chằm chằm kia lá cây xanh tươi hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phó Kỳ Dự mỉm cười: “Chuyện Chu Phảng Viện…”

Nụ cười của đối phương lập tức thu lại, dường như lần nào cũng đều là như thế, vừa nhắc đến là nhất định sẽ thành chủ đề lúng túng.

Phó Kỳ Dự chậm rãi quay đầu sang một bên khác, dường như đang trầm tư chuyện gì.

Phó Vi nhẹ giọng thăm dò: “Anh… còn tình cảm với cô ấy nhỉ.” Chu Phảng Viện cũng thế.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra hai người yêu nhau, lại không thể ở bên nhau, thật sự là khiến cho người xem cảm thấy rất dày vò.

Chính Phó Kỳ Dự lại cười nhạt một tiếng: “Cô ấy sắp kết hôn rồi.” Mà anh ấy thì nói không chừng vốn không còn lâu dài.

Phó Vi dùng sức lắc đầu: “Hai người cứ thế này không phải cách. Cô ấy không thể kìm được đến thăm anh, anh có thể chắc chắn kết hôn rồi cô ấy sẽ không tới tìm anh nữa sao? Khi đó anh sẽ từ bỏ sao? Cho đến lúc đó, quan hệ của hai người chẳng phải là càng thêm khó xử, rốt cuộc anh là quan hệ ngoài luồng của cô ấy, hay cô ấy là tình nhân của anh?”

Bệnh nhân trên giường thần sắc rõ ràng ảm đạm, im lặng thật lâu.

“Nói đến chuyện của người khác thì cứ là rành rọt lắm thôi.” Phó Kỳ Dự đột nhiên cười một tiếng.

※※※

Thành phố S dần dần vào xuân, nhiệt độ dần ấm lại, trong bồn hoa bệnh viện hoa cỏ cũng nảy mầm nôn nao.

Cả ngày Phó Vi đi qua đi lại giữa nhà và bệnh viện, mỗi lần đi qua lầu hai thì bước chân đều sẽ tăng tốc, cứ như sợ đụng phải vật gì đáng sợ, cực kì nhanh chóng đi đến lầu ba, lúc đóng cửa phòng bệnh Phó Kỳ Dự lại mới thả lỏng một hơi.

Phó Kỳ Dự lần nào cũng thầm cười cô một trận.

Cuộc phẫu thuật của anh ấy rất gần, Phó Vi gấp rút sáng tác tự truyện, rốt cục trước mấy ngày đã đưa ra bản sơ thảo cho anh ấy thẩm duyệt, nói là quà giữa kì trị liệu. Phó Kỳ Dự vui vẻ nhận lấy, ngày nào lúc cô không có ở đây anh cũng lật ra vài trang. Tinh thần anh ấy kỳ thật cũng không đặc biệt tốt lắm, chầm chậm mà đọc, đọc mãi cũng không có qua một phần ba.

Phó Vi chỉ nói: “Không vội. Chờ anh phẫu thuật xong khôi phục lại, lúc nào chán thì lại đọc.”

Trong lời nói bao hàm mong ước đẹp đẽ.

Phó Kỳ Dự ngầm hiểu mà cười, lúc đọc bản thảo của cô càng lại để ý mỗi chữ mỗi câu, thả chậm đọc tốc độ, có khi sẽ đùa cách cô cùng từ với cô, cười cười nói nói, để cô tạm thời vứt bỏ những phiền não trong đầu.

Chu Phảng Viện không xuất hiện lại. Phó Vi sợ cô ta lại lần nữa làm chuyện gì không đúng lúc, chọc giận Chu gia, bèn bỏ thời gian nhắn tin cho Chu Phảng Viện, đơn giản báo cáo tình hình một chút. Kỳ thật vốn không cần vậy, cuối cùng vẫn muốn an ủi trái tim đại tiểu thư dù kiêu ngạo vẫn không không buông được Phó Kỳ Dự.

Có đôi khi cô sẽ hiếu kì, Phó Kỳ Dự và cô đại tiểu thư này, rốt cuộc là làm sao mà biết nhau, rồi lại là làm sao mà mến nhau?

Nhưng Phó Vi nghĩ thầm, giữ lại chút chuyện cho mình, về sau đi nói.

Tâm trạng sợ hãi mất đi này khiến cô nhận thức rõ ràng, rằng trong tiềm thức cô đã chậm rãi chấp nhận Phó Kỳ Dự, thật như giống anh ấy nói, coi anh thành một người thân không chuyện gì là không thể cả. Thứ cảm giác này là thứ trước nay cô chưa từng có, một sự bình thản ấm áp.

Cô duy trì bình thản. Bên Kỳ Tự, thì không ấm áp được bao nhiêu.

Sau mấy ngày liên tục không thấy bóng dáng Phó Vi, sự tích tỏ tình vinh quang của quý ngài Kỳ rốt cục vẫn là bị Dịch Bạch biết được. Nghe anh kể sơ lược, Dịch Bạch nổi trận lôi đình, chửi ầm lên một lần hiếm hoi: “Kỳ Tự đầu óc cậu bị điên à? Lúc này mà cậu thổ lộ với em ấy, đương nhiên em ấy nhất thời không nhận. Cậu không thể lừa em ấy về nhà trước rồi hãy nói à? !”

Mặt trời mọc đằng tây rồi. Kỳ Tự chỉ mấp máy môi, thế mà một câu cũng không có phản bác được.

Hai tuần nay, sau cuộc phẫu thuật khôi phục rất tốt, cứ luôn không muốn ở bệnh viện lâu nên anh đã chuẩn bị về nhà tĩnh dưỡng, nhưng Phó Vi lại mãi mà không xuất hiện, hiển nhiên là đang trốn tránh anh. Thế là người nào đó cứ dưỡng bệnh mãi, dưỡng ra tâm bệnh.

Dịch Bạch nổi lửa xong, bất đắc dĩ ngồi xuống: “… Thực sự cậu chấm em ấy à?”

Kỳ Tự im lặng không nói.

“Thỏ không ăn cỏ gần hang ấy!” Dịch Bạch đau lòng nhức óc mà nhìn anh, “Cô gái khác còn dễ nói, nói vài lời lời là xong, tặng hai đóa hoa, dựa vào điều kiện của cậu cơ bản là được. Nhưng Phó Vi không được đâu… Người ta nhịn cậu nhiều năm như  vậy rồi, còn không biết cậu đức hạnh của cậu thối đến đâu sao?”

“Tôi cảm thấy cậu bây giờ… Khó rồi.” Dịch đại luật sư phán luôn, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghe ngóng, “Này, cậu nói gì với em ấy?” Ác quỷ mùa xuân, thật là khiến người ta vô cùng hiếu kì.

Nhưng hiển nhiên, quý ngài họ Kỳ đầy tự tin nào đó hoàn toàn không có để lời khuyên của Dịch Bạch vào trong lỗ tai, giờ đang tính toán xem làm sao để đưa cô Phó Vi bỏ nhà trốn đi đem về nhà. Nghe lời Dịch Bạch tra hỏi, Kỳ Tự thuận miệng thuật lại lời nói với Phó Vi một lần.

Dịch Bạch lại lần nữa phát nổ: “Mẹ nhà cậu chứ đầu óc thật sự bị điên à? ! Sao coi chuyện kết hôn như hạng mục hùn vốn thế? !”

“Tôi đâu có.” Kỳ Tự hiếm khi nhíu nhíu mày lại, nghiêm túc nhìn anh ấy, “Tôi cảm thấy em ấy có quyền để biết ý nghĩ ban đầu của tôi. Thực tế thì, đó là cảm giác chân thực của tôi với em ấy. Rất đáng tiếc, em ấy không kiên nhẫn nghe hết.” anh Kỳ thấy rất tiếc vì điều này.

Coi như anh dù có dây thần kinh dị hợm đến đâu, chút giác ngộ này vẫn phải có. Nhưng… “Cậu nghĩ như vậy, không chắc em ấy nghĩ như vậy.” Dịch Bạch đỡ trán, bắt đầu lộ ra bản tính cao thủ tình trường, “Này, tháng sau thiết kế của bà xã tôi sẽ ra mắt, người anh em à tôi có thể cân nhắc giúp cậu cứu trận này.”

※※※

Một góc khác thành phố S.

Một tháng nay, đây đã là lần thứ bảy Tống Tử Khuyết nhìn thấy người này.

Ngày nào lúc anh đang đi làm, cũng sẽ nhìn thấy người đàn bà trung niên anh gặp ở cửa nhà hàng đó, quỷ quỷ túy túy trốn trong lối đi bộ chờ xe buýt, lén lút nhìn anh.

Tống Tử Khuyết thấy phiền vô cùng: Cái con người kỳ quái này rốt cuộc muốn làm gì? !

Thậm chí vì thế mà anh ấy đã gọi điện thoại cho bảo vệ chung cư, nhưng người này chỉ cả ngày lẫn đêm ở ngoài đường, không vào khu chung cư, không có bất kỳ dấu hiệu và năng lực trộm cắp, thậm chí cũng không theo đuôi anh ra ngoài, không được tính là theo dõi.

Anh gần như ngờ là mình đã đắc tội ai đó, đến mức bị theo dõi——nhưng, ai lại đi thuê một người quần áo lam lũ, mặt đầy cát bụi, còn không biết che giấu tung tích đi theo dõi người khác?

Rốt cục có một ngày, Tống Tử Khuyết sải bước đi đến chỗ bà ta. Người này vừa thấy động tĩnh của anh đã nhanh chân chạy, nhưng vẫn là bị anh dễ dàng bắt được: “Lại muốn chạy trốn à?”

Người này trông giống như là bị tàn tật hoặc là tật bệnh gì, bước chân đi trên đường cũng không ổn lắm, càng không cần phải nói đến chuyện chạy nhanh.

Lần đầu tiên, người kia thấy mình chạy không thoát, trái lại nắm lấy tay áo anh, trong mắt đôi vẩn đục sáng lóng lánh, dường như là có ánh nước. Âm thanh kia khàn khàn gần như diễn viên lồng tiếng cho phù thủy, khó nghe lại quỷ dị: “Viện Viện… Viện Viện ở đâu?”

Tống Tử Khuyết nhíu mày, cái tên này nghe qua chính là tên con gái, không quan hệ gì với anh. Anh dễ dàng thoát khỏi tay của bà ta, lắc đầu: “Tôi không biết người bà muốn tìm. Tôi không biết vì sao bà lại lại để mắt tới tôi, nhưng làm thế này rất ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi, nếu như cần thì tôi sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó bà sẽ bị bắt giữ.”

Triệu chứng của người này, có thể là bị gì đó về thần kinh. Có lẽ cần cách chữa trị đặc thù. Nếu không phải bà ta không có tính tổn thương, chắc chừng anh đã sớm tìm cách giải quyết.

Người kia vẫn điên cuồng lắc đầu, giống lần đầu nói chuyện cùng anh, cứ làm một động tác, mà không nói thêm gì nữa, trong mắt tràn đầy sự đau đớn.

Tống Tử Khuyết muốn tránh khỏi bà ta để rời đi, người đối diện lại đột nhiên bị kí.ch thí.ch, ngã xuống thẳng đuột. Anh vội vàng níu bà ta, mới phát hiện người phụ nữ ăn mày này gầy đến mức gần như không có trọng lượng, có lẽ rất đã nhiều ngày không ăn gì, đảo nửa con mắt, ý thức hoảng hốt.

Anh cân nhắc mãi, vẫn mua một bát cháo ven đường cho bà ta, đợi bà ta tỉnh lại, mới lấy trong ví tiền ra mấy tờ một trăm cho bà ta: “Đừng đi theo tôi nữa, chỗ tôi không có thứ bà cần.” Ngồi dưới đất người muốn nói lại dừng nhìn anh, âm thanh khàn khàn phát ra mấy âm tiết vỡ vụn, đưa mắt nhìn bóng lưng anh rời đi.

Tống Tử Khuyết giải quyết xong cái kẻ kỳ quái cuồng theo dõi, trước cửa nhà anh nhận một cuộc điện thoại, cầm điện thoại di động cất tiếng: “Cô Giản ạ.” Nhà thiết kế thời trang nổi danh quốc tế này đã năm mươi, nhưng đến nay vẫn độc thân, không chịu nhận mình già, người quen bà đều gọi bà một cô Giản, nếu không nhất định sẽ khiến bà không vui.

Đối phương cười khanh khách: “Là tôi. Cuối tuần có một diễn đàn giao lưu nhà thiết kế Pháp, thiếu một người phiên dịch, có ngại giúp một tay không?”

Tống Tử Khuyết đáp ứng rất sảng khoái.

Giản Tố cũng cao hứng cảm ơn anh một câu, bởi vì thường xuyên hợp nên rất quen nhau, cũng không khách sáo nhiều, trực tiếp trò chuyện đến chủ đề riêng tư: “Cậu xem, bận rộn quá liền quên… cô bé lần trước tôi giới thiệu cho cậu, sau đó thế nào rồi?”

Tống Tử Khuyết ho khan, đáp qua loa: “… cũng được ạ.”