Phó Vi lấy lại tinh thần từ cơn mất trọng lượng trời đất quay cuồng, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn một bên mặt gần trong gang tấc, “Sao anh…”
Kỳ Tự đột nhiên xuất hiện nhìn cô như nghiên cứu sinh vật đang nhìn tiêu bản, “Thế là em vào chỗ này không phải là bởi em có hứng thú, mà là để đánh nhau ẩu đả à, “
Phó Vi ngửa người dựa vào ngực anh ngắm nhìn bốn phía. Vẻ mặt mấy tên vạm vỡ chuẩn bị đổi chỗ chơi kia, đúng kiểu dạo đầu cho một cuộc ẩu đả.
Nhưng dù là xét số lượng hay là giới tính, cô đều không nhìn ra phe bên mình có ưu thế gì. Nhất là Kỳ Tự ngữ khí dáng đi nhàn nhã, hoàn toàn không có cảm giác cấp bách như gặp đại địch. Phó Vi cúi đầu, “… giờ không phải là lúc thảo luận xem có hứng thú hay không đâu, “
Chu Phảng Viện bị rót nửa cốc đồ uống lạ kỳ mà vẫn tỉnh táo, cũng may không xuất hiện hiện tượng thần chí không rõ hay toàn thân xụi lơ như trong phim cảnh sát hình sự bắt tội phạm, giọng hơi khàn trừng mắt nhìn Kim Nhạc, “Đừng tưởng rằng giấu tôi đi chỗ khác, là anh tôi sẽ không tìm các người.”
Cô ta có thể liên hệ với anh của cô ta, thì rõ là Chu gia và cô ta vẫn chưa hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ? Kim Nhạc cụp xuống nhìn cô ta, thần sắc khó nhằn chẳng qua chỉ thoáng qua ngắn ngủi, không để ý tới cô ta, lại quay lại với Kỳ Tự: “Thật là khéo. Hôm nay người quen nhiều quá.”
Kỳ Tự vẫn không buông cô Phó đã có năng lực đứng thẳng. Anh một tay vuốt cổ áo áo sơ mi, khiêm tốn bất ngờ. Nếu như không phải trên tay Kim Nhạc dính đồ uống, chắc anh sẽ vươn tay bắt tay anh ta: “Quả thực rất khéo. Nếu như tôi không có nhớ lầm, hai ngày nay Lễ Ân chắc là đang tìm anh ở Toàn Thành. Không ngờ anh ở đây.”
Lễ Ân? Không cần cả họ à… Làm như thân thiết lắm ấy.
“Anh định báo hành tung của tôi cho chị ấy à?” Kim Nhạc khinh miệt cười một tiếng, “Vô ích thôi. Tôi không còn muốn đào hôn nữa, các người sao ai cũng vội vã thế?”
“Ôi này anh ơi… Ai ép anh gì cơ? !” Chu Phảng Viện gần như réo lên một câu thô tục, câu thô tục đến bên miệng vẫn nuốt xuống. Cô ta bình thường ngang ngược, rất có tiềm chất thấy ai là gây ngại cho người đó, nhưng ở phương diện này thì giáo dưỡng luôn rất tốt, giờ hoàn toàn là bị thái độ buồn cười của Kim Nhạc ép ra.
Kim Nhạc hung ác nham hiểm liếc cô ta một cái: “Cô đến không phải để ép cưới à?”
“Ai muốn gả cho cái đồ ẻo lả nhà anh!” Chu Phảng Viện đã hoàn toàn mất khống chế. Tự dưng bị đám toàn đàn ông trong phòng kiềm chế, dọa dẫm bắt chẹt đến công kích nhân thân đến tận giờ, nổ hết ra, “Vừa rồi anh cho tôi uống cái gì!” Ly đồ kia nhất định không phải để thừa, lúc cô ta uống hết đã cảm thấy hương vị không đúng.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ vẫn luôn rất chuẩn.
Phó Vi nhìn thấy Chu Phảng Viện uống phải thứ kia cũng hơi hãi, tiến lên một bước muốn cùng chất vấn Kim Nhạc. Không ngờ bị Kỳ Tự kéo lại: “Trước tiên đừng tính nợ hoa đào của anh. Lễ Ân có chuyện nói với anh, tự anh đi mà nói với chị ấy.”
Không chờ Kim Nhạc kịp phản ứng, Kỳ Tự đã bấm điện thoại, đưa di động cho Kim Nhạc. Trên màn hình cái tên Kim Lễ Ân sáng loáng lóe ra, cho thấy ra “Đang trong cuộc gọi” .
Phó Vi nhớ lại gia thế của Kim Lễ Ân. Ờ, trong lời đồn quả thực cô ta có một cậu em trai, nghe nói là cậu công tử bột, khó trách sao một cô gái như cô ta lại bị giáo dục thành nữ cường nhân, đều là bị đứa em trai kém cỏi này ép mà ra.
Em trai của Kim Lễ Ân, chính là Kim Nhạc?
Khó trách sao trong lễ đính hôn của Chu Phảng Viện, người hoàn toàn không có quan hệ như Kim Lễ Ân cũng xuất hiện. Hóa ra chị gái chú rể! Phó Vi cảm thấy lúc ấy thật sự là mình bị Chu Phảng Viện làm tức giận quá, mới hoàn toàn không chú ý đến lề lối của lễ đính hôn.
… Vậy nên hôm đó Kỳ Tự được mời, cũng không phải là vì quan hệ với Chu Phảng Viện, mà là bởi vì có giao hảo với Kim gia ư?
Phó Vi dùng ánh mắt hỏi thăm nhìn Kỳ Tự, anh chỉ kể sơ lược: “Hai nhà họ dây dưa, không phải Kim Nhạc cưới Chu Phảng Viện, thì chính là Kim Lễ Ân gả cho Chu Dục Sâm. Em cảm thấy thế nào thì tốt hơn?”
“…” Phó Vi cảm thấy anh thật sự là đang hỏi đùa, đây là vấn đề cần cô xem bên nào tốt hơn à?
Giọng Kỳ Tự trầm thấp lại mang theo vui vẻ: “Điều khiến người ta cao hứng là, giờ hai người sau lại đạt được mối quan hệ càng thêm tốt đẹp. Vậy nên cô Chu của chúng ta có thể trở về tìm chú thiên nga bệnh tật yếu đuối của cô ta rồi.” Quả thực y như là mê trận bảo thạch bốn phía.
Mà điều Phó Vi nghĩ trong lòng chính là: Lúc anh nhắc đến Phó Kỳ Dự cái giọng có thể đừng kì lạ vậy không?
Đầu kia phòng Kim Nhạc cầm điện thoại Kỳ Tự, cau chặt lông mày nói gì đó nghe không hiểu. Đầu này Chu Phảng Viện sắc mặt trắng bệch, rất khó coi. Phó Vi đại khái biết tình huống, không có thời gian nói chuyện phiếm với Kỳ Tự, hai ba bước qua đỡ cô ta: “Thế nào rồi? Có chỗ nào không thoải mái không?”
“… Chỗ nào cũng khó chịu hết.” Chu Phảng Viện cúi người, tay đè lên dạ dày.
“Có phải là tác động tâm lý không?” thần hồn nát thần tính, cũng là có khả năng lắm. Kim Nhạc anh ta dù phản đối hôn ước, cũng không đến nỗi hạ độc người chứ ?
Chu Phảng Viện cắn môi, khẽ giọng bám bên tai cô: “Chỗ này ngoài là quán bar, trong thì là căn cứ cho mấy cặp tình đồng chí, sau lưng là cái ổ mai thúy. Những tên này không có mấy kẻ là sạch sẽ, Kim Nhạc cũng thế.”
“… Đây là thông tim cô tìm được à?”
“Đương nhiên!” Ngữ khí của cô ấy có phần chập trùng, “Cô cho là tôi sao phải tự mình đến? Chụp được ảnh anh ta ra vào nơi này, còn có thể nói là anh ta chỉ đến tìm cái lạ. Vạch trần chuyện anh ta liên quan với mai thúy, vậy thì không phải là giải quyết xong chuyện sao.”
Phó Vi mím chặt môi. Lá gan Chu Phảng Viện cũng lớn quá, cô cũng không nghĩ nhiều về chuyện tiếp xúc những thứ này. Mẹ đẻ cô cũng là vì m.a t.u.ý mà bị đuổi khỏi nhà, liên đới đến cô chưa ra đời đã bị quyết định vận mệnh. Sau đó lại xảy ra một loạt chuyện, đều khiến cô không có ấn tượng tốt gì đối với ma tuý.
Phó Vi cúi đầu, vẫn kéo chặt lại cánh tay Chu Phảng Viện: “Cơ thể cô thấy thế nào? Có cần đi bệnh viện xem sao không?” việc duy nhất cô có thể lo cho cô ta, cũng chỉ có những thứ này. Về phần chuyện khác, thực sự cô không muốn đụng vào.
Bên này đang đối thoại, Kim Nhạc đã cúp điện thoại đi về phía bên này, cái quần bó màu trắng khiến đôi chân dài của anh ta trông thẳng tắp thon dài, nếu như không phải gương mặt kia có khí chất quá mức nữ tính, thật ra anh ta cũng được coi là phong lưu phóng khoáng. Đến gần hai cô, Kim Nhạc bĩu môi, cứ như không muốn nhìn Chu Phảng Viện lấy một cái: “Ra đi. Bên này có bác sĩ. Nếu như cơ thể của cô mẫn cảm, có thể sẽ trúng độc.”
“Anh cho tôi uống cái gì!” Chu Phảng Viện vô thức che cổ.
“Một chút xíu chất gây ảo giác mà thôi.” Anh ta nhìn chén chất lỏng còn nửa trên bàn, cười cười, “Uống không nhiều, chắc không sao.”
Lúc này, đám bảo vệ luôn im lặng trong phòng ghé vào tai anh ta nói một câu gì đó, Kim Nhạc thờ ơ lắc lắc tay: “Một chút hiểu lầm thôi. Chu Dục Sâm tới rồi, vừa hay tôi tự mình giải thích với anh ta.”
Thật ra anh ta cũng rất bất đắc dĩ, gần đây chỉ hơi lơ là, bèn bị cả nhà thay nhau đuổi bắt, sau khi nghe ngóng được mới biết là vị tiểu thư kia của Chu gia trốn đi, Kim gia lo lắng đôi vợ chồng họ bất hoà hai phe đều cáu kỉnh, nhỡ anh ta cũng đi, hôn sự này sẽ thật sự thất bại. Nhưng chỗ anh ta đi đều chẳng phải rỡ ràng gì, bị người nhà phái người đi theo thì thật là khiến người ta phát điên.
Anh ta gặp được Chu Phảng Viện ở đây, còn tưởng rằng cô ta nghĩ thông suốt rồi, gia nhập đội ngũ đuổi bắt.
Có phiền không? Nếu không phải vì chị gái không đến mức phải gả cho kẻ chị ấy không thích, anh ta chả thèm đáp ứng hôn ước này. Về sau dù sao cưới phụ nữ với anh ta mà nói chỉ là bề ngoài, anh ta đồng ý cũng không có gì để trong lòng. Nhưng gần đây việc hôn sự này khiến cho anh ngột ngạt, nên mới khiến cho anh ta sinh ra tâm lý nghịch phản.
Chu Phảng Viện nghe thấy anh ta nói chuyện cùng bảo tiêu, lại đột nhiên trông còn sợ hãi hơn khi vừa nãy bị quản chế, “Anh tôi tới rồi à?” Cô ta gần như không chút nghĩ ngợi mà ra lệnh với Kim Nhạc, “Đưa tôi đi mau!”
Thấy đối phương cứng đờ bất động, cô ta không kiên nhẫn khẽ chọc tay Kim Nhạc: “Không phải mới vừa rồi uy phong lẫm liệt bảo muốn đổi chỗ à? Không phải nói muốn chuyển chỗ sao? Sao giờ bất động thế?”
Tìm Chu Dục Sâm tới hoàn toàn là hạ sách. Giờ không còn nguy hiểm, cô ta cũng không muốn bị cả nhà biết mình đang len lén làm chuyện gì sau lưng. Ngay cả chuyện bại lộ hành tung cũng là tối kỵ.
Kỳ Tự thờ ơ lạnh nhạt nhìn bên này, hai tay khoanh lại vẻ mặt không hề kiên nhẫn: “Theo anh đi.” Anh quay người giữ chặt Phó Vi toan muốn rời. Trong lòng Phó Vi còn lo cho Chu Phảng Viện, lảo đảo hướng về phía trước.
Kim Nhạc ở phía sau gọi lại họ: “Này, chuyện của tôi và cô đi cùng cô Chu đây vẫn chưa xong.”
Chu Phảng Viện chán ghét liếc anh ta một cái: “Tôi và anh mới chưa xong!” Dám xuống tay với cô ta, không muốn sống nữa à?
Kim Nhạc giờ lại cười đùa tí tửng, không nói nhiều thêm câu nào mà bước nhanh cùng đi qua. Vừa rồi anh ta chỉ là muốn cô gái này ít bài học, thuận tay có gì thì lấy đó thôi, thật sự cũng không nghĩ quá nhiều. Chút ít chất gây ảo giác cũng không nghiện được, mang thù đến thế làm gì?
Phó Vi đã hoàn toàn không thể hiểu nổi một cô đại tiểu thư, một anh công tư bột, anh ta và Chu Phảng Viện buông cánh tay đang giữ chặt nhau, dính sát cùng Kỳ Tự đi về phía trước.
Sau khi Kỳ Tự khởi động xe, Kim Nhạc mới cà lơ phất phơ tìm Kỳ Tự bắt chuyện: “Thật sự bội phục anh, chị tôi đã xung phong nhận việc tìm tới Chu Dục Sâm. Anh cứ trơ mắt nhìn hai người họ bên nhau như vậy à?”
Qua cuộc điện thoại vừa rồi, mới biết được anh ta và Chu Phảng Viện cùng mất tích mấy ngày nay, Chu Dục Sâm đã tìm tới Kim Lễ Ân. Chu Dục Sâm theo đuổi Kim Lễ Ân nhiều năm luôn không có kết quả, đối phương hình như đã có người trong lòng. Đến khi Chu Phảng Viện bỗng nhiên trở mặt bỏ trốn, anh ta mới kiên trì đi tìm Kim Lễ Ân một lần cuối cùng, không ngờ là Kim Lễ Ân lại gật đầu.
Kim Nhạc cũng không hiểu sao chị anh ta lại nghĩ như thế nào, chị ấy không phải luôn thích… người trước mắt đây sao?
Đôi môi mỏng của Kỳ Tự cong lên, không biết đang nói cho ai nghe: “Như cậu thấy, tôi có chuyện quan trọng hơn cần quan tâm.”
Phó Vi chú ý nghe cuộc đối thoại của hai người trên ghế lái, nghe tới câu này cứ như là đột nhiên bị đâm một cái, nhếch môi lên. Chu Phảng Viện thì giống như là trốn truy sát nên thầm nói: “Sao đây, anh tôi có gọi điện thoại lại cho anh không?” sim của cô ta đã sớm đổi, để phòng người nhà quấy rối.
Từ trên xuống dưới Phó Vi tìm kiếm điện thoại của mình nhưng không có kết quả, mới phát hiện đã rơi lúc Kim Nhạc ném điện thoại của cô xuống mặt đất. Trong một lúc thôi mà cô mất năm vạn tiền mặt, hoang mang rối loạn cũng không chú ý đồ trên đất. Lúc này nhớ ra, mới phát hiện mà ảo não: “… À, rơi ở chỗ đó rồi.”
Kỳ Tự đang cùng Kim Nhạc đối thoại đột nhiên nghiêng đầu, không coi ai ra gì mà ngả về sau lên tiếng: “Không sao, lại mua cho em một cái mới nữa.”
Đột nhiên chen lời.
“…”
Lần này không chỉ có Phó Vi sửng sốt, ngay cả Kim Nhạc cũng im miệng không nhiều lời nữa.
※※※
Khi đám bọn họ rời đi 2-Love, mới có người đi thu dọn căn phòng bao kia.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, chắc chừng năm mươi tuổi, không còn tráng niên, song một thân cơ ngực cuồn cuộn, trông hung thần ác sát, mắng mỏ: “Thằng ôn con Kim Nhạc, ngứa da à?” Dám gây chuyện ở nơi này.
Điện thoại trên đất lại đột nhiên vang lên, ông ta xoay người lại nhặt, nhận, là một giọng nữ quen thuộc.
Người đàn ông nghe một chốc lát, chậm rãi nhăn lông mày: “Tiểu Cần?”