Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 8: Đêm tĩnh lặng




Phó Vi đến Phỉ Lãnh sớm, không ngờ Phó Kỳ Dự tới sớm hơn.

Phỉ Lãnh ở tầng thứ ba mươi sáu, bên cạnh bờ sông và có một mặt tường làm từ kính. Đèn hoa mới thắp, bóng đêm bên cửa sổ đen đặc, ánh đèn sáng ngời và neon nơi xa đổ xuống vai Phó Kỳ Dự, thưa thớt như sao trời sau lưng anh ấy.

Dường như anh đã ngồi rất lâu, nhìn thấy cô đến, mắt đong đầy ý cười lễ độ khiêm tốn: “Em tới sớm quá.”

Từ khi Kỳ Tự xuất viện, Phó Vi bắt đầu dậy cuộc sống dậy sớm, cố gắng không xuất hiện ở nhà nhiều, càng muốn tránh gặp Kỳ Tự trong thời gian anh sinh hoạt. Thế là sau khi tan làm luôn bực bội ngán ngẩm, nhưng không muốn về nhà gặp Kỳ Tự, nên dứt khoát đến sớm trước một tiếng.

Thật ra cô đã không còn giận từ lâu, chỉ là trong lòng cứ có một cái cục u không thể nói rõ ra được. Cô cũng không biết vấn đề xuất phát từ đâu, trước kia toàn là cô bị anh trêu đến nổi nóng, cuối cùng lúc hết giận lại sảng khoái coi như chưa có gì xảy ra, nào có giống bây giờ. Không phải vẫn luôn là như thế sao?

Giờ là đang so đo gì đây?

Phó Vi buông túi ngồi xuống đối diện Phó Kỳ Dự, rất bất ngờ: “Không ngờ anh đây đã đến.”

“Đừng gọi ‘anh đây’. Hôm nay không cần phải dùng kính ngữ.” Phó Kỳ Dự ôn hòa nhìn cô, “Hôm nay là sinh nhật tôi. Là người biên soạn tự truyện cho tôi, tôi nghĩ hẳn em nên biết.”

Cô thật đúng là không có nhớ, tư liệu quá nhiều khiến trí nhớ cô không chứa đủ. Phó Vi hết sức có lỗi mà nhìn anh ấy, giọng kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng anh đây… anh sẽ đón sinh nhật với bố mẹ, hoặc là cùng bạn gái cơ.”

“Bố tôi sống một mình ở Anh, mẹ tôi đầu năm nay đã qua đời.”

“A… Tôi xin lỗi.” Xúc phạm đến gia đình người khác, luôn là một chuyện không hay ho gì. Mặc dù thân phận Phó Vi đặc thù, song quả thực anh không cần giữ lại quá nhiều bí mật.

Giọng Phó Kỳ Dự rất bình thản: “Về phần bạn gái… tôi nghĩ tôi không có lựa chọn này. Nếu chúng ta nói chuyện tiếp, có lẽ sẽ nói tới chuyện này.”

Phó Vi nghe mà sững sờ, cúi đầu tìm trong túi, áy náy thè lưỡi: “Ngại quá, hôm nay tôi quên mang sổ.”

Dáng vẻ cô chọc anh ấy cười, bầu không khí trở nên nhẹ nhõm vui vẻ. Anh gọi người phục vụ tới chọn món, có vẻ sẽ mời cô ăn một bữa. Phó Vi ngượng ngùng chối từ: “Sinh nhật sao lại để thọ tinh tốn tiền được?”

Phó Kỳ Dự cười cởi mở, lấy ra một tờ vé từ ví tiền, đẩy về chỗ Phó Vi: “Tám giờ tối nay đoàn múa ba-lê New York sẽ diễn, tôi thanh toán tiền bữa ăn, em thanh toán ba tiếng sau, thế nào?”

Từ góc độ của Phó Vi có thể mơ hồ nhìn thấy, trong ví tiền của anh ấy có kẹp một tấm ảnh cũ, trông giống góa phụ, một người đàn ông mặc áo khoác xanh đậm, chắc là Phó Kỳ Dự. Nửa kia không biết tung tích.

Mang theo một tấm ảnh không trọn vẹn tùy thân ư? Theo lễ nghĩa, Phó Vi thu mắt, không nghĩ nhiều, cúi đầu nhìn tấm vé trước mặt viết hàng chữ không bán. Đoàn múa ba-lê nổi tiếng, ghế vị trí VIP, ba tiếng đồng hồ.

Có chút đột ngột, lại không phải là lời mời ép uổng.

“Đây là vở đầu tiên tôi diễn, tối nay họ sẽ diễn.” Phó Kỳ Dự bổ sung.

Phó Vi nghĩ ngợi, bản thân xem múa cũng sẽ hiểu hơn về nghề nghiệp của Phó Kỳ Dự, huống hồ về nhà quá sớm hẳn Kỳ Tự còn chưa ngủ, vẫn nên trốn cho hết ngày. Lui một vạn bước mà nói, hôm nay là sinh nhật Phó Kỳ Dự, cô cũng không đến mức phật ý tốt của người ta.

Cân nhắc xong, Phó Vi thở dài một hơi, đồng ý, đồng thời may mắn sao nay mình ăn mặc chỉnh trang, không đến mức mặc quần jean đi xem ballet. Cô dùng ngữ khí trêu chọc để nói nỗi lo lắng không đâu của mình, bộ dạng ngây thơ khôi hài lại chăm chỉ trông buồn cười.

Phó Kỳ Dự nhẹ nhàng nhướn mày, giọng nói mang ý cười: “Đây là nụ cười đầu tiên của em tối nay đấy.”

Phó Vi sững sờ.

Ngữ khí của anh ấy thành kính như một tín đồ Cơ Đốc giáo nghe giảng đạo: “Cầu mong cho cô gái đang ngồi đối diện tôi đây, tối nay sẽ không nặng mối tâm sự.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Phó Vi không ngờ, Kỳ Tự lại chủ động gọi điện thoại cho cô.

Lúc đó cô đang cùng Phó Kỳ Dự đi tới rạp hát, đêm đã khuya, khu vực phồn hoa luôn không thiếu người tinh lực dồi dào. Cô im lặng cùng Phó Kỳ Dự sóng vai đi một đoạn đường, Phó Kỳ Dự câu có câu không trò chuyện cùng cô: “Tối nay em rất lơ đãng. Thật là đáng tiếc, lại ép em đi xem một buổi diễn vô vị.”

Đột nhiên, Phó Vi nhìn chằm chằm màn hình, bước chân vô ý thức ngừng lại.

Con chữ màu trắng lấp lóe trên màn ảnh, một cái tên rất buồn cười: Đồ thần kinh dối trá khẩu thị tâm phi.

Kỳ Tự? Cô đổi cái tên ấu trĩ này lúc nào nhỉ!

Phó Vi hoàn toàn nghe không thấy Phó Kỳ Dự đang nói cái gì bên tai, ánh mắt hoàn toàn bị màn hình thu hút.

Sao đây? Cuộc điện thoại hoà giải trong Chiến tranh lạnh à? Người giám hộ đã giải nghệ gọi điện điều tra cô em gái đêm muộn không về ư? Hay là triệu hồi cô cho một nhiệm vụ quan trọng nhất với loài người.

Phó Vi nghĩ thế nào cũng cảm thấy không phải chuyện tốt, lấy lại tinh thần, từ chối điện thoại của anh, tắt điện thoại di động.

Cô cảm thấy vô cùng thoải mái —— từ chối điện thoại của Kỳ Tự, thế mà lại khiến cô cảm thấy toàn thân sảng khoái. Mỗi một tế bào trong cô đều một lần nữa sống lại từ trạng thái kỵ khí, cô thở ra một hơi thật dài.

Nghĩ lại nghĩ một chút, Phó Vi giơ cái điện thoại đã tắt lên, lông mày cau lại: Nhỡ là viêm ruột thừa lại tái phát thì sao?

Giọng Phó Kỳ Dự kéo cô từ trạng thái thất thần kéo dài về thực tế, ánh mắt dừng trên điện thoại di động của cô, mịt mờ hỏi: “Nguyên nhân khiến tâm trạng em không tốt à?”

Phó Vi bừng tỉnh, vội vàng thu tay lại. Hồi tưởng lại câu trước của anh, nói xin lỗi liên tục: “Thật xin lỗi… buổi diễn rất đặc sắc, là do tôi thất thần. Hôm nào có cơ hội nhất định sẽ đến nhé.”

“Đoàn New York mỗi năm chỉ lưu diễn một lần, mong chờ đến lúc đó em sẽ lại đi xem.”

“…” Cô thất bại ngậm miệng.

Phó Kỳ Dự cười cười: “Em cũng không có nghĩa vụ phải chiều theo yêu cầu của tôi. Cô Phó, tôi thấy rất kinh ngạc khi thấy em luôn muốn thỏa mãn yêu cầu của người khác.”

Thông tục mà nói, chính là không biết từ chối, và giữ chủ quyền.

Nét mặt của cô dường như là cười khổ: “Anh Phó, anh nhất định đã học qua tâm lý học rồi.”

“Không cần học.” Anh ấy vuốt vuốt món tóc dài rủ xuống của cô một cách tự nhiên, “Đây chỉ là một cách quan sát chi tiết, người thường không có kiến thức chuyên nghiệp cũng dễ dàng có.”

Phó Vi ngơ ngẩn. Nụ cười của Phó Kỳ Dự yếu ớt lại rất tự nhiên, không có chút nào là bế tắc, tựa như trước giờ họ đều nói chuyện với nhau như vậy. Nhưng dù thế nào, động tác này cũng xem như… Thân mật quá nhỉ?

Đối phương vẻ mặt vân đạm phong khinh, xem ra hoàn toàn là vô ý. Cô lại rơi vào tâm trạng tự mình đa tình hay là anh cố tình gây nên hoang mang, nên thần sắc cô vô cùng xấu hổ.

May sao Phó Kỳ Dự không tiếp tục dùng sức quan sát “đến người thường cũng dễ dàng có” để khiến cô xấu hổ đến cùng, anh ấy rất lịch sự xoay người hỏi cô: “Tôi nhớ chỗ ở của em cách nơi này đến sáu mươi cây số. Giờ không còn sớm, tôi đưa em về.”

Không thể nghi ngờ, lại là ngữ khí làm cho người nghe thấy rất thoải mái. So sánh với Kỳ Tự lời nào cũng có đao thương ngấm ngầm hại người thì quả thực là hai thái cực.

Phó Vi vội vàng ngăn anh ấy lại. Bé thỏ trắng không có răng đột nhiên biết cách từ chối: “Không cần. Tôi có thể tự mình đón xe.” khu Thanh Hợp cách nơi này quá xa, Phó Kỳ Dự vừa đến vừa đi cũng phải đến rạng sáng, cô băn khoăn.

Huống hồ, đối với quý ngài thiên nga mà Kỳ Tự đặt tên, hình như Kỳ Tự có một sự bài xích cố chấp ——thế mà cô lại còn nghĩ cho con người này. Phó Vi cảm thấy trong lồng ng.ực tỏa ra một sự chán ghét muốn vứt bỏ bản thân, sau khi bị một câu nói của Phó Kỳ Dự xé toạc ra thì càng thêm rõ ràng. Cô chiều theo người khác thành thói quen, cái tính nô lệ thâm căn cố đế này, rốt cuộc là sinh ra vào lúc nào?

Chán ghét muốn vứt bỏ thì chán ghét muốn vứt bỏ, cô vẫn uể oải không thu hồi lời từ chối.

Phó Kỳ Dự hiếm khi nhíu nhíu mày, hình như rất kiên định: “Đây là phép lịch sự, không có một người đàn ông trưởng thành nào lại để cho một cô gái một mình về nhà vào giờ này.” Anh dừng bước lại đi về phía nhà để xe, tiến một bước thỏa hiệp, “Nếu như em muốn, tôi có thể đón xe cùng em.”

Nơi tắc xi có thể đến nơi cách cô nhà chỉ năm phút đi bộ, ngày nào cô đi làm cũng đi qua rất nhiều lần, huống hồ trong khu biệt thự có bảo an rất nghiêm ngặt, không gặp nguy hiểm gì được. Phó Vi xoa thái dương, vẫn kiên trì như cũ: “Không cần phiền anh… Cám ơn anh.”

Bộ dáng của cô cố chấp khác thường. Phó Kỳ Dự nhớ ra trước đó cô có từ chối một cuộc điện thoại, bên môi có ý cười thú vị, hết sức ý vị không rõ. Anh không muốn ép buộc cô, cuối cùng chỉ đưa cô đến chỗ xe, căn dặn cô: “Đi đường cẩn thận.”

Phó Vi đóng cửa xe, quay cửa kính xe xuống phất tay với anh, nụ cười lễ phép: “Cảm ơn anh đã khoản đãi, tối mai gặp. Đúng rồi… Sinh nhật vui vẻ.”

Phó Kỳ Dự bất đắc dĩ cười cười, vẫy tay với cô.

Đèn tắc xi đón khách biến thành màu đỏ, nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ ban đêm. Phó Kỳ Dự đứng dưới đèn đường kẻ loi một mình, hôm nay ấy ăn mặc rất lịch sự, âu phục màu xám dưới ánh đèn lờ mờ trông tỏa ra ánh sáng lạnh nhàn nhạt.

Phía sau anh trong bóng tối, có một đôi mắt nhìn anh chằm chằm. Chủ nhân của cặp mắt kia tóc tai thưa thớt, dáng người nhỏ gầy, hai bên gương mặt có vết lõm, lộ ra xương gò má, trông b.ệnh h.oạn khô quắt, trên mặt có vết bẩn, giống như là đã lâu rồi không tắm rửa.

Xe đón người đi qua phố dài, trong bóng tối vô thanh vô tức, đôi mắt này vô cùng vẩn đục, giống như có thứ ánh sáng gì đó, dõi theo con xe của Phó Vi, rồi lần nữa cố định ở trước trên người đàn ông anh tuấn trước mắt.

Đột nhiên, dường như Phó Kỳ Dự phát hiện được gì đó, bỗng dưng quay đầu nhìn một cái. Không có ai trong bóng tối, một cái bóng màu xám tro, phút chốc đã vào nhà để xe, biến mất không thấy gì nữa.

Anh ấy cau chặt lông mày. Người kia… Từ rạp hát, vẫn đi theo họ ư?

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Bên ngoài khu biệt thự cách đó sáu mươi cây số.

Đèn khắp nhà đều được mở, từ phòng khách đến phòng bếp đến cầu thang đến phòng ngủ, thậm chí trên lầu đèn đuốc cũng sáng trưng, màn cửa rộng mở, trong màn đêm rất dễ thấy.

Từ ngoài trông, giống như căn nhà ma trong phim hoạt hình.

Kỳ Tự nằm trên giường anh, trải qua bảy ngày bị tàn phá, khuôn mặt anh gầy giờ càng gầy, trông sắc bén mà lạnh lẽo cứng rắn.

Giọng Dịch Bạch sụp đổ từ đầu bên kia điện thoại vẳng đến: “Đừng nói với tôi là cậu không thành công.”

“Là rõ, ” giọng Kỳ Tự lạnh lùng dừng lại, “Cách của cậu ngu vô cùng. Tôi không nghĩ là tôi cần tốn thời gian để trấn an một cô em gái đang tiết ra thứ hormone đầy phản nghịch, con bé không nhận điện thoại là một quyết định chính xác.”

Giọng Dịch Bạch đè nén: “Cậu gọi mấy cuộc?”

“Một cuộc.”

“… Cậu có thành ý hay không thế!” Dịch Bạch hét lớn một tiếng, vội vàng im lặng, nhìn bóng lưng Diệp Thanh ngủ say trong phòng ngủ, lòng vẫn còn sợ hãi khắc chế: “Nghe anh đây khuyên một lời. Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm nay tôi giao thiệp với phái nữ, tôi dám chịu trách nhiệm nói với cậu, cách này này hữu hiệu nhất. Khi miss call trên điên thoại di động của em ấy đạt tới con số hai mươi trở lên, tỷ lệ em ấy tha thứ cậu sẽ lên đến 300% .”

300% ?

Kỳ Tự cúp điện thoại, lẳng lặng nằm trên giường, bên tai vẫn quẩn quanh đề nghị chuyên nghiệp của Dịch đại luật sư. Không thể không nói, biện pháp này quả thực ngu đến mức vượt quá phạm trù anh cân nhắc.

Thật lâu sau, khi ngón tay anh đã dời về cái tên thứ nhất trên danh bạ, trên màn hình đột nhiên nhảy ra một cái số lạ.

Kỳ Tự nhíu nhíu mày, bực bội tiếp.

Một giọng nói đàn ông chuyên nghiệp lập tức truyền đến: “Chào anh, anh là người nhà của cô Phó đúng không? Em gái anh gặp cướp, giờ đang ở bệnh viện khu X.”