Mây đen bao phủ toàn bộ Lãm Vân Thành, cơn mưa lớn như trút nước kéo dài liên tiếp ba hôm liền khiến cho trong và ngoài căn phòng đều ngập trong hơi nước. Vân Kha chẳng có chút tinh thần gì cả, nàng mệt mỏi ngồi trên giường uống trà đọc sách. Giống hệt như tối hôm qua chẳng có chuyện gì xảy ra nhưng chỉ có riêng nàng hiểu được rằng tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Sáng sớm hôm nay Vân Dược chạy đến tìm nàng, nàng thì đóng cửa không gặp cậu. Vân Kha biết được rằng chỉ cần Vân Dược nhìn thấy mình, không cần biết bản thân cố gắng biểu hiện bình thường đến mức nào thì cậu cũng đều có thể nhìn ra sự bất thường của nàng.
Vân Kha bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình và tiếp tục đọc. Trong đó có một thông tin khiến cho Vân Kha không thể không nhíu mày, trên đó viết "Thế tử An Vương bị mất dấu nửa đường, nơi mất dấu: Giới Khưu". Vân Kha dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ qua lại trên hàng chữ đó, như có điều suy nghĩ. Giới Khưu là một tòa thành nhỏ, nơi đó không có bất cứ ai hay việc gì có thể khiến người ta khơi
dậy sự hoài nghi. Nếu phải nói ra một điểm đặc biệt duy nhất của nó, thì đó chính là con đường bắt buộc phải đi qua khi muốn đến thái ấp của Lũng Tây Vương. Thế nhưng bây giờ cách ngày đại hôn vào giữa tháng ba chỉ còn có mười mấy ngày, xem ra y cố tình lấy Chu Lâm Uyên ra để thăm dò nàng. Nhưng mà Chu Lâm Uyên thì có gì đáng để y hao tổn tâm trí đâu chứ, và trong chốc lát Vân Kha chợt nhớ lại câu chuyện của tối hôm qua, chẳng lẽ Triệu Kỳ đã...
"Nhận, vào đây." Vân Kha siết chặt nắm tay, chỉ trong phút chốc đã cảm thấy cả người lạnh run.
"Chủ tử." Một người mặc áo tơi* như thị vệ bước vào trong.
"Điều tra thật kỹ những kẻ đáng nghi ở Phụng Nghi Điện cho ta."
"Rõ." Người đó vừa định bước ra thì đột nhiên lại bị gọi lại.
"Không cần nữa, hắn ta nhất định sẽ có chuẩn bị, bây giờ chúng ta điều tra thì cũng chẳng tra ra được gì." Vân Kha có chút nản lòng, "Ngươi đi chuẩn bị để liên lạc với từng nội gián, canh chừng Giới Khưu cho ta, ba ngày sau ta sẽ đến đó."
"Rõ." Sau khi Nhận rời đi lặng yên không một tiếng động, Vân Kha nhìn chăm chăm vào trang sách trên tay, lặng im chẳng nói gì.
Giới Khưu
"Thế tử, làm như thế này có phải đang đánh rắn động cỏ không ạ?" Lâm Qua thắp một ngọn đèn trong căn phòng tối om, sau đó nhìn Triệu Kỳ đang nằm trên ghế thái sư rồi hỏi.
"Những chuyện này, chỉ cần thực hiện trên quốc thổ của Chiêu Vân Quốc thì không thể nào tránh được tai mắt của nàng ta." Triệu Kỳ nhắm mắt lại, ngữ khí rất đỗi thản nhiên.
"Vương Gia lại gửi thư đến rồi ạ."
"Lại hối thúc ta trở về chứ gì. Nếu vẫn có những lá thư như vậy gửi đến thì không cần thiết phải bẩm báo với ta nữa."
"Rõ, thế tử."
"Chỉ còn hai canh giờ nữa thì nàng ta sẽ đến Giới Khưu rồi, Lâm Qua đi chuẩn bị một chút đi."
Vân Kha đi mất ba ngày đường, vẫn chưa kịp gột rửa cơ thể dính đầy bụi đường mà nàng đã bắt đầu liên lạc với các nội gián được sắp xếp điều tra cả thành Giới Khưu. Đến khi Vân Kha mệt đến mức không thể tiếp tục được nữa, nàng trở về khách đ**m, chợt nhìn thấy Triệu Kỳ ở trong căn phòng của mình.
—--
[Chú thích]
*Áo tới - 蓑衣: Soa y hoặc áo lá là cách gọi một loại áo khoác hờ để tránh mưa nắng của người Á Đông từ xưa, nay vẫn còn được dùng tuy ít hơn. Được cấu tạo bởi nhiều lớp lá đan xen và cố định bằng chỉ khâu, áo dài đến bắp chân, tay áo cộc, dây buộc ở vị trí cổ.