Nhậm Sâm Ngôn mê đắm thao lộng *****, miệng ***** mềm mại mất đi lực ngăn cản thừa nhận hắn xâm lấn, tiểu ***** thành thật chuyên chú vây chặt lấy côn th*t, mỗi khi hắn *****, đều sẽ nịnh nọt mà đem ***** gắt gao cắn nuốt.
Nhậm Sâm Ngôn đè Giang Bích Nhân làm hơn nữa giờ, nhiều lần đều phải đâm vỡ miệng *****, sau đó còn tàn nhẫn dùng ***** to lớn ma sát qua lại mới bằng lòng bỏ qua.
Giang Bích Nhân bị thao cả người phiêu đãng mất hồn, trong miệng " ê ê a a " *****, thần trí phỏng chừng trừ bỏ căn ***** cái gì cũng không nghĩ được.
Thời điểm sắp tới cực hạn, Nhậm Sâm Ngôn đem côn th*t cắm lại cổ ***** non nớt mềm mại, hắn ra vẻ do dự mà dò hỏi người dưới thân: " Vẫn là không cần bắn ở bên trong đi, thật vất vả mới rửa sạch sẽ "
Hai chân Giang Bích Nhân theo quán tính vòng lấy eo Nhậm Sâm Ngôn, môi nhỏ không khép lại được tràn ra từng tiếng ***** mị hoặc, hai mắt hư ảo thất thần.
Nghe vào lời nói kia của hắn ta, ***** cùng với ***** tức khắc buộc chặt, giống như đang níu kéo căn *****, không muốn nó rời đi.
" Anh rút ra nha " Nhậm Sâm Ngôn hành động giả vờ muốn thối lui.
Giang Bích Nhân gấp gáp vội vàng ôm lấy cổ hắn, ý thức còn có điểm trì độn: " Không cần...!Đừng đi...!Bắn vào bên trong...!Bên trong *****...!Muốn được ***** bắn vào...!Ô ô...!*****...!***** muốn bị lấp đầy...!"
" Hảo đi " Nhậm Sâm Ngôn bày ra bộ dáng bản thân thật sự là bất đắc dĩ, nói: " Vậy...!Như em mong muốn "
Nhậm Sâm Ngôn nhanh chóng thọc vào rút ra vài cái, mã mắt trướng đại phun ra từng luồng ***** nóng bỏng, đánh sâu vào trên vách ***** non mềm mẫn cảm.
Giang Bích Nhân sung sướng phát ra âm thanh ***** yêu kiều, tay chân dùng lực bám chặt lấy Nhậm Sâm Ngôn, ***** kề sát hai viên ***** no đủ, giống như khát cầu hắn chơi hư cái tao huyệt ***** này.
" Hảo sảng...!Bị ***** bắn đầy ***** thật sướng a...!***** ấm nóng...!Thật thoải mái...!A a a...!Còn muốn...!Ân a...!Hảo a...!Thật thoải mái...!"
Giang Bích Nhân lúc này cùng gấu koala không sai biệt, treo ở trên người Nhậm Sâm Ngôn, sắc mặt ửng hồng quyến rũ, tiếp nhận nùng tinh, đuôi lông mày cùng khoé mắt tràn ngập cảm giác thỏa mãn.
Nhậm Sâm Ngôn sau khi *****, đem côn th*t từ trong thân thể Giang Bích Nhân từ từ rút ra.
" Hô hô...!Hảo bổng...!Thật thoải mái...!" Giang Bích Nhân nằm trên mặt đất, hỗn hợp ***** trắng đục từ môi ***** ào ạt chảy ra, cô ***** phần bụng hơi hơi nhô lên, lộ ra biểu tình vô cùng sung sướng.
Chậc chậc, tiểu ***** thật là không được a.
Nhậm Sâm Ngôn ngồi xổm xuống, vỗ vỗ mặt Giang Bích Nhân, hắn chỉ mới thao có cô có hai lần, là có thể thuần thục bày ra dáng vẻ dụ người như vậy, hắn thật đúng là nhặt được bảo vật nha.
Giang Bích Nhân nghiêng đầu nhìn thấy côn th*t Nhậm Sâm Ngôn ***** bên ngoài, sau đó không hề suy nghĩ mà vươn đầu lưỡi đem ***** trên đó ***** sạch sẽ, mũi nhỏ vùi vào đám lông đen nhánh không ngừng ngửi ngửi, hai chân khó chịu bắt đầu cọ xát.
*****! Này thật đúng là...!Quá tao.
Nhậm Sâm Ngôn vốn nghĩ lại chiến đấu thêm một hiệp nữa, nhưng nhìn đến ***** sưng đỏ đáng thương không nỡ nhìn kia, cuối cùng vẫn quyết định hôm nay trước buông tha cho cô.
Nhậm Sâm Ngôn bế Giang Bích Nhân về giường, nhìn cô yên tĩnh ngủ say, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi anh đào căng mọng, sau đó không tiếng động đóng cửa rời đi.
...
Sáng ngày hôm sau.
Giang Bích Nhân tỉnh giấc, phát hiện cả người đau nhức tới muốn mệnh, ***** đã được bôi thuốc mỡ lành lạnh.
Cô nhớ lại trận ***** kịch liệt tối hôm qua, ***** liền nhịn không được ướt át.
Trò chơi này cũng quá vui sướng đi! Khẳng định sẽ có rất nhiều người thích! Nhưng chính là không được hoàn hảo a, chơi xong là phải khó chịu tới mấy ngày.
Giang Bích Nhân dùng gương soi soi *****, lần này chơi so với lần trước càng ác hơn, nhưng ***** nhìn qua vẫn còn tốt.
Thuốc mà Nhậm Sâm Ngôn đưa cho cô thật đúng là không tồi.
Đáng tiếc, sau một phút vui sướng là chuỗi ngày đau khổ a!
Giang Bích Nhân đối mặt với một đống bài tập về nhà, khổ hề hề mà bẹp bẹp miệng.
Cô chân không mặc vào váy ngủ, xuống lầu ăn cơm sáng, sau đó liền trở về phòng bắt đầu công cuộc dẹp loạn.
...
Chịu đựng bài tập tra tấn suốt hai ngày cuối tuần, đảo mắt đã tới thứ hai, Giang Bích Nhân bước vào trường học, không ngoài dự liệu, bài tập cô vẫn chưa có làm xong.
Cố Nam Sơn vừa nhìn bộ dáng của Giang Bích Nhân, không cần cô mở lời đã đem bài tập đưa cho cô: " Cầm chép đi "
Giang Bích Nhân hai mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, đưa tay nhận lấy, vô cùng cảm động gọi: " Ân nhân "
Sau đó bắt đầu chăm chỉ sao chép bài tập như thường lệ.
Giang Bích Nhân ở một bên vừa viết vừa suy nghĩ, Cố Nam Sơn cùng cô làm bạn cùng bàn lâu như vậy, đối xử với cô vẫn luôn rất tốt, quan hệ của hai người miễn cưỡng cũng được xem là hoà hợp đi...!Nếu đã như vậy, cái trò chơi vui sướng kia có thể hay không tìm Cố Nam Sơn cùng nhau chơi?
Nhậm Sâm Ngôn thì cũng đã vào đại học, còn là bạn trai của Ngô Tiểu Kiều, nếu muốn gặp mặt chắc chắn sẽ rất bất tiện.
Nhưng Cố Nam Sơn thì khác, hai người ở gần nhau, muốn chơi lúc nào cũng được, chẳng phải là quá tốt sao?.