Giang Bích Nhân nào còn tinh lực đi quản cái điện thoại, nhưng Nhậm Sâm Ngôn lại tò mò duỗi tay ***** xuống chiếc váy lỏng lẻo duy nhất còn sót lại trên người cô, tìm kiếm lấy ra di động.
Nhìn dãy số quen thuộc hiển thị trên màn hình, Nhậm Sâm Ngôn cười nói: " Là Tiểu Kiều gọi, chỉ sợ cô ấy đang rất lo lắng cho em nha, có muốn nghe không? "
Tiểu...Tiểu Kiều?
Giang Bích Nhân kinh ngạc mạc danh có chút lo lắng sợ hãi, ***** khẩn trương không tự giác siết chặt, đầu nhỏ không ngừng rung lắc phản đối: " Không, không cần "
Cô bây giờ làm sao có thể tiếp điện thoại a, ***** thô to của Nhậm Sâm Ngôn còn ở trong ***** cô nhẹ nhàng trừu sáp, chỉ cần cử động một chút liền sẽ cao trào.
Chẳng lẽ muốn cô vừa nghe điện thoại của khuê mật vừa bị bạn trai cô ấy thao đến cao trào sao?
Ô...!Nếu làm như vậy khẳng định sẽ bị phát hiện đi...
" Đúng là cô gái hư hỏng, bạn em lo lắng gọi điện thoại cho em, như thế nào có thể không nghe được " Nhậm Sâm Ngôn vỗ vỗ cánh mông đầy đặn của Giang Bích Nhân: " Anh giúp em bắt máy nha, phải hảo hảo trả lời Tiểu Kiều mới được "
Hắn như, như thế nào muốn bắt máy? Ô...!Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Giang Bích Nhân căng thẳng cả người cứng đờ, ***** tham lam đem côn th*t gắt gao xoắn chặt, di động đã được Nhậm Sâm Ngôn tri kỷ đưa tới bên tai, ý bảo cô nghe máy.
" Uy? Bích Nhân "
Nghe được âm thanh Tiểu Kiều từ điện thoại truyền qua, Giang Bích Nhân đầu óc mê mang rối loạn, theo bản năng tiếp nhận di động mà Nhậm Sâm Ngôn đưa ra.
Cô nhỏ giọng nói: " Tiểu Kiều, mình đây "
" Cậu đi đâu vậy? Mình ở trong phòng KTV tìm nãy giờ nhưng không thấy cậu "
Giang Bích Nhân đang tính toán suy nghĩ nên trả lời như thế nào mới tốt, thì người phía sau đột nhiên đỡ lấy mông cô, ***** mạnh mẽ đỉnh vào *****.
Sau đó thong thả ung dung mà càn rỡ ở đó nghiền nát một trận, Giang Bích Nhân bị ma sát cả người run rẩy.
Thời điểm ***** ***** lan rộng, hắn bất ngờ dùng lực đem côn th*t từ ***** rút ra, ***** ngạnh bang bang hung hăng cọ quét trêu chọc vách trong cùng cổ ***** mẫn cảm kiều nộn.
Nhậm Sâm Ngôn cái tên hỗn đản này!
Giang Bích Nhân sung sướng mở to hai mắt, những giọt lệ trong suốt vô thức chảy xuống.
Cô lấy tay gắt gao bưng kín miệng, thân thể phút chốc cứng lại, ***** thi nhau đánh úp ***** ***** lần nữa cao trào phun ra từng luồng *****.
Mà điện thoại bên kia Ngô Tiểu Kiều vẫn còn đang nói chuyện: " Có chuyện gì vậy? Bích Nhân! Cậu làm sao không nói lời nào? "
Giang Bích Nhân sau khi cao trào thân thể mềm oặt ngã xuống, ngay cả di động cũng còn cầm không được, miệng nhỏ vừa hé liền tràn ra tiếng khóc nức nở: " Mình, mình thân thể có chút...!Ân...!Có chút không thoải mái...!Cho, cho nên đã đi về trước rồi "
Nhậm Sâm Ngôn nghe hai cô gái nói chuyện điện thoại, đầu óc liền tưởng tượng chiếc điện thoại đối diện là Ngô Tiểu Kiều, cảm xúc áy náy cùng ***** đan xen làm hắn không nhịn được hưng phấn lập tức tăng vọt.
Ngô Tiểu Kiều bên kia chắc chắn sẽ không thể nào nghĩ đến, bạn của cô ấy thế nhưng một bên vừa tiếp điện thoại của chính mình, một bên khác lại hàm chứa ***** của bạn trai cô ấy, lúc nãy còn bị thao tới mức run rẩy cao trào.
" Cậu về nhà rồi sao? Hiện tại còn khó chịu không? "
Nhậm Sâm Ngôn nghe giọng nói của bạn gái, côn th*t bắt đầu ở ***** vừa mới cao triều hết sức mẫn cảm mà thọc vào rút ra.
" Ô " Giang Bích Nhân bị côn th*t khiêu khích không nói nên lời, đầu óc cô thực mau đã loạn thành một đoàn hồ nhão, giọng nói nặng nề đứt quãng: " Ân...!Khó, khó chịu...!"
" Vậy cậu hảo hảo nghỉ ngơi đi.
À mà lúc nãy cậu có thấy Nhậm Sâm Ngôn đi đâu không? "
" Không, không biết...!" Nhậm Sâm Ngôn từng cái từng cái tàn nhẫn khai mở miệng *****, đại ***** vùi vào ***** non mềm ấm áp.
Giang Bích Nhân không kềm chế được ***** một tiếng, đại não mơ mơ hồ hồ chẳng còn nghe rõ đầu bên kia điện thoại nói gì nữa: " Mình khó chịu...!treo máy trước đây "
Ngắt điện thoại ném qua một bên.
Giang Bích Nhân nước mắt giàn giụa nức nở oán trách: " Ân a a...!Anh, anh thật quá đáng...!Như thế nào có thể, có thể làm trò trước mặt Tiểu Kiều...!Ân a...!Thao, thao ***** của em...!Ô ô...!"
" Anh quá đáng? " côn th*t hùng dũng vẫn ***** hướng ***** mạnh mẽ công kích: " Rõ ràng là em càng quá đáng hơn a, sao lại có thể vừa nghe điện thoại của khuê mật, vừa bị ***** của bạn trai cô ấy thao đến ***** không ngừng cao trào đâu.
Lại còn nói dối gạt người, nói chính mình khó chịu, trên thực tế là bị thao sướng tới quên trời đất, có phải hay không? "
Giang Bích Nhân đang ô ô nỉ non khóc lóc, bị hắn ta giáo huấn lập tức nghẹn lời.
Nhậm Sâm Ngôn cũng không chịu buông tha cho cô, côn th*t dừng lại động tác thao lộng, bàn tay to in xuống mông cô một cái tát vang dội: " Hỏi em đó! Em vừa mới phạm vào sai lầm gì? "
Giang Bích Nhân mông nhỏ ăn đau rung động, nhưng nhất quyết không chịu hé răng.
" Không nói đúng không? " Nhậm Sâm Ngôn hừ một tiếng: " Được thôi, anh đối với tao huyệt không nghe lời không có hứng thú " Nói xong liền đem côn th*t rút ra bên ngoài.
Phía dưới ***** Giang Bích Nhân truyền đến cảm giác hư không mấp máy, khát vọng bị côn th*t lớn lấp đầy.
Mắt thấy vật ***** người đàn ông sắp hoàn toàn được rút ra, nơi sâu thẳm trong ***** tràn ra cảm giác ngứa ngáy ngáy khó chịu tra tấn cô.
Hơn nữa trò chơi này thú vị như vậy, nếu về sau Nhậm Sâm Ngôn không chịu thao cô nữa thì làm sao bây giờ?
Giang Bích Nhân trì trệ rốt cuộc mở miệng: " Đừng đi...!Đừng đi...!Ô ô...!Em biết sai rồi...!"
Nhậm Sâm Ngôn nhướng mày: " Em sai cái gì? "
" Không, không nên ở thời điểm tiếp điện thoại Tiểu Kiều, bị ***** lớn của bạn trai cô ấy thao đến ***** cao trào...!Nói dối Tiểu Kiều cơ thể khó chịu, nhưng kì thực là bị ***** thao vô cùng sung sướng...!" Giang Bích Nhân mông nhỏ uốn éo cầu hoan: " Em biết sai rồi, cho nên, cho nên tiếp tục thao em được không...!Huyệt nhỏ muốn bị đại ***** *****...!"
Nhậm Sâm Ngôn nghe lời nói ***** của cô như ăn phải thuốc *****, tiểu kê cứng rắn phát đau.
Giang Bích Nhân vừa dứt lời, hắn liền không nhịn được nữa, gấp gáp đỉnh côn th*t mạnh mẽ cắm rút.
" A a a a...!Thật thoải mái...!Ân a a...!Lại, lại ***** *****...!Ô ô...!Nhẹ chút...!Không được...!***** quá lớn...!Ân ngô...!***** phải bị đại ***** cắm hư...!Ô ô..." Giang Bích Nhân hàm chứa ***** to lớn tao lãng *****.
" Tiểu *****, chỉ sợ hiện tại Tiểu Kiều có đứng trước mặt, em cũng sẽ kêu gào muốn đại ***** thao đi? "
" Ân a a a...!Thực xin lỗi...!Tao huyệt không rời được đại *****...!" Giang Bích Nhân thần trí mơ mơ màng màng, tựa hồ bị lời nói của Nhậm Sâm Ngôn dẫn dụ vào cảnh tượng hư ảo kia: " Tiểu Kiều...!Ngô ân...!Dương, ***** bạn trai cậu thao quá sung sướng...!A a a...!Thực xin lỗi...!Chính là thật sự thoải mái, mình không cưỡng lại được...!Ô ô...!"
Nhậm Sâm Ngôn nghe Giang Bích Nhân nói, đầu óc không tự chủ hiện ra cảnh tượng kinh diễm nóng cháy.
Hắn " Thao " một tiếng, cao giọng mắng: " Thật con mẹ nó dâm! "
Sau đó càng thêm hứng trí bừng bừng, tăng lớn lực thao làm nhục huyệt, côn th*t mạnh mẽ đánh vào ***** phát ra tiếng " phốc phốc " nước trong ***** phun ra ào ạt, làm thân thể vốn dĩ mẫn cảm của Giang Bích Nhân cao trào không ngừng.
Khi côn th*t Nhậm Sâm Ngôn lần nữa run run bắn vào *****, Giang Bích Nhân đã không còn chống đỡ được suýt nữa bị làm đến ngất xỉu.
Nhậm Sâm Ngôn thấy vậy mới rốt cuộc vừa ý buông tha cho cô, bắn xong lượng lớn nùng tinh liền rút ra.
***** Giang Bích Nhân sau cuộc ***** kịch liệt trở nên sưng đỏ vô cùng đáng thương, nhất thời không khép lại được, côn th*t vừa rút ra, đại lượng hỗn hợp ***** cùng d*m thủy cũng theo đó chảy xuống, làm dơ bồn cầu trắng tinh sạch sẽ.
Nhậm Sâm Ngôn đứng ở một bên, dùng giấy vệ sinh lau khô ***** dính trên côn th*t, cẩn thận sửa sang lại quần áo ngay ngắn chỉnh tề.
Mà Giang Bích Nhân không có Nhậm Sâm Ngôn chống đỡ, tứ chi nhanh chóng vô lực tê liệt ngã xuống trên bồn cầu, sắc mặt ửng hồng, hai mắt mê man vô thần, ***** căng tròn bị ***** đến tràn đầy vệt đỏ, nụ hoa ***** cao cao sưng tấy, bụng nhỏ vì cất chứa dị vật mà phình lên theo từng nhịp thở phập phồng lên xuống, váy đồng phục còn sót lại trên người cô cũng trông vô cùng hỗn độn dính đầy vết bẩn.
Lúc nãy bị Nhậm Sâm Ngôn kéo cao làm lộ ra cặp đùi trắng nõn không khép lại được, chân tâm còn đang không ngừng trào ra dịch thể trắng đục, cảnh tượng bỏng mắt dâm mỹ ***** người xem đến cực điểm.
Quá đẹp.
Nhậm Sâm Ngôn nhịn không được lấy ra di động lưu lại hai bức ảnh..