Mẹ Mạc đi vào phòng, bà biết con trai mình rất khó xử, nhưng bản thân bà không thể nhìn cảnh gia đình cãi vã, tan vỡ, tình cảm rạn nứt được. Tính ra bà c*̃ng là bà ngoại c*̉a Lục Khải Chính, dù có tức giận đến mấy c*̃ng không ra tay với cháu ngoại c*̉a mình.
Gõ cửa, Mạc Quân Thần quay ra nhìn bà, có lẽ anh đã đoán ra bà định nói gì.
''Quân Thần.''
''Mẹ đừng nói gì.'' Anh châm điếu thuốc, lại không hút mà chỉ để cho nó cháy trong gạt tàn.
''Mẹ biết, Quân Thần, đứa bé hai tháng c*̃ng là con người, mọi tội lỗi là do Khải Chính. Mẹ biết con chưa chắc đã tha thứ cho nó.'' Bà lo lắng, Mạc Quân Thần không dễ dàng tha thứ như lời nói c*̉a anh, anh không ra tay, nhưng người bên cạnh anh thì chưa chắc đã để yên.Con trai sống với bà gần ba mươi năm, lẽ nào bà không hiểu anh ư.
''Con đã nói, con để cho nó c*́t khỏi đây.''
''Vậy Tống gia? Dương Gia? Lâm Gia? Thì sao? Sẽ buông tha cho nó sao?''
Bà ngồi xuống giường nhìn điếu thuốc trong gạt tàn, lại thấy anh tiếp tục châm một điếu khác.
''Không liên quan đến con.''
''Không liên quan? Chúng ta đều là người nhà, không thể bạc bẽo như vậy được.''
Càng nhìn khuôn mặt điềm tĩnh c*̉a anh, bà lại càng lo lắng, anh ngoài đối xử với người anh yêu ra, đều đối xử rất lạnh nhạt. Buồn, c*̃ng ít ai biết, đau c*̃ng chẳng ai hay, tâm tình khó đoán, càng tĩnh lặng lại càng đáng sợ.
''Về vụ c*̉a Hiểu Linh Hy, mẹ sẽ đi nói với con bé. Con bé hiền lành, có lẽ sẽ tha thứ.''
Gạt tàn thủy tinh trên bàn rơi xuống đất, văng tung tóe khắp sàn nhà, tàn thuốc bay lên như khói, giọng anh trầm hẳn:'' Nếu mẹ nói với cô ấy về sự tồn tại c*̉a Lục Khải Chính, thì con không chắc nó còn sống xót đâu.''
''Con...'' Bà toát mồ hôi, con trai bà vốn đáng sợ, bà biết, nhưng anh chưa bao giờ bày bộ mặt đọ ra trước mặt bà bao giờ. Có lẽ anh đang rất tức giận rồi, tốt nhât bà nên tránh mặt, để anh yên tĩnh.
''Mẹ ra ngoài đi.'' Mạc Quân Thần nằm xuống giường, tay gác lên trán, anh không ra tay, không có nghĩa anh sẽ tha. Ra nước ngoài được hay không, còn tùy thuộc vào khả năng c*̉a hắn ta.
Mẹ Mạc quay lại nhìn con trai thở dài, anh có quyết định c*̉a mình rồi, bà có khuyên ngăn c*̃ng không được.
----
Trác Nhiên trốn viện, tâm lý cô đã ổn định hoàn toàn, chỉ là ký ức sáu tháng trước đều mất hết. Một lần nữa trong đầu, chỉ toàn âm mưu trả thù Nghiêm Triết.
Nhìn tờ báo hai tháng trước, cô giật mình khi biết tin Trác Y Y chết, vậy đứa con trong bụng cô ta thì sao? Chắc c*̃ng không còn, à cô suýt chút nữa quên mất, Nghiêm Triết vô sinh.
Quần áo bệnh nhân mỏng manh, cơ thể chạy mấy tiếng đồng hồ nên hơi mệt mỏi. Trác Nhiên ngồi bên trạm xe buýt gần đó nghỉ một lát. Đây là đường G, nghĩa là cách căn hộ cô mua rất xa, nếu đi bộ thì chắc một ngày mới về đến nhà, đi xe buýt thì trong người cô lại không có tiền.
Đột nhiên thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay, Trác Nhiên ngờ ngợ, cô sắp kết hôn hay gì đây? Sao lại có nhẫn thế này? À, chính là cơ thể c*̉a cô gái này, chẳng lẽ, cô gái này sắp kết hôn? Sau đó phát hiện mình bị ung thư? Vào viện? Nghĩa là cái thân thể này c*̃ng không sống được bao lâu? Phải làm sao đây? Cô còn phải trả thù Nghiêm Triết, chưa trả được thù thì sao mà chết được. Nhưng hiện tại thân xác này c*̉a ai cô còn quên mất, cái gì Hy Hy gì đó. Phải làm sao bây giờ?