Không nghi ngờ gì, gã mập ấy chính là "phụ thân trên danh nghĩa" của La Vân Khỉ — La Thiên Phúc.
Vị đại nhân kia khẽ nhíu mày:
"Ngươi nói La Vân Khỉ là yêu quái biến hóa mà thành, có chứng cứ gì không?"
La Thiên Phúc liền thưa:
"La Vân Khỉ tính tình thay đổi quá lớn, đó là bằng chứng rồi. Nếu đại nhân không tin, có thể đến điều tra ở thôn nơi nó từng ở. Hơn nữa, nghe nói vài ngày trước nó bị người đ.â.m một nhát mà vẫn khỏe như không, hôm sau còn ra chợ buôn bán như thường. Còn nữa, chợ có người đồn đã tận mắt thấy nó ăn thịt người, uống m.á.u tươi..."
Lông mày vị đại nhân lại nhíu thêm mấy phần.
Lần này ngài vi hành đến đây, vốn là để tìm một người — không ngờ lại vướng vào vụ "yêu tà náo thị" này...
Vì muốn tra rõ chân tướng, mấy ngày qua vị đại nhân kia đã sai quản gia lần lượt đến tiệm La Vân Khỉ mua đồ. Đúng là những loại trái cây kia hiếm thấy, lại thêm thời điểm này mới đầu vụ mùa, vậy mà trong tiệm nàng ta lại đầy ắp rau tươi — việc này quả thật đáng nghi.
Thế nhưng, chỉ dựa vào điểm ấy thôi cũng chưa thể kết luận điều gì. Huống hồ, nếu La Vân Khỉ thực là yêu nghiệt, e rằng với nhân thủ hiện tại, khó mà đối phó nổi.
“Dựng chuyện là việc phải trả giá. Nếu ngươi có thể tìm ra nhân chứng, bản quan ắt sẽ vì ngươi làm chủ. Còn nếu chỉ dùng mồm miệng nói suông, thì thật khiến bản quan khó lòng tin phục. Lui xuống đi.”
“Cái này…”
Gương mặt già nua của La Thiên Phúc thoáng chốc trở nên khó coi. Huyện lệnh không quản được La Vân Khỉ, nay khó khăn lắm mới nghe tin có tuần án đại nhân về trấn, vậy mà lại vẫn cần chứng cứ!
Quản gia lúc này đã lạnh mặt.
“Đại nhân đã nói rõ ràng rồi. Nếu thật sự có nhân chứng vật chứng, cứ mang đến là được.”
Mỡ trên mặt La Thiên Phúc khẽ rung, lão vội vàng cúi người:
“Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân sẽ về tìm nhân chứng ngay.”
Đợi La Thiên Phúc đi khuất, quản gia bước lên trước một bước.
“Đại nhân, việc này ngài thấy sao?”
Vị đại nhân vuốt chòm râu, trầm ngâm nói:
“Quả là có chút quái dị. Cứ phái người âm thầm canh giữ La thị kia, ngày đêm giám sát. Nếu quả thật là yêu nghiệt, bản quan dẫu liều cả mạng già, cũng phải trừ hại cho trấn này.”
Đoạn lại hỏi:
“Lão phu đã sai ngươi đi tìm thiếu niên hôm nọ, có manh mối gì không?”
Quản gia lắc đầu.
“Thuộc hạ bất tài, vẫn chưa có đầu mối nào cả.”
Đại nhân thở dài một tiếng:
“Hôm ấy ta giả làm kẻ ăn mày bệnh tật, chính là tiểu tử bán củi nọ đã cho ta ba đồng tiền. Nhân phẩm như thế, thực sự hiếm có. Chỉ tiếc hắn chẳng phải kẻ đọc sách, bằng không lão phu nguyện tiến cử cho.”
Quản gia biết đại nhân quý trọng nhân tài, cũng không khỏi than một tiếng. Những ngày qua ông đã tìm khắp chợ, người bán củi thì có vài kẻ, nhưng thiếu niên kia thì chẳng thấy đâu.
“Đại nhân nếu có duyên với hắn, sau này ắt sẽ tương phùng. Nếu chẳng gặp lại, cũng chỉ có thể nói là kẻ ấy vô duyên với phúc phần thôi.”
Đại nhân khẽ gật đầu, ánh mắt lần nữa liếc về phía tiệm La Vân Khỉ, rồi tay chắp sau lưng, lững thững rảo bước rời đi.
Cách đó không xa, La Kim Quế đang chờ phụ thân.
“Phụ thân, thế nào rồi?”
La Thiên Phúc đưa tay lau mồ hôi:
“Nói thì nói rồi, nhưng người ta muốn nhân chứng vật chứng, ta biết tìm ở đâu đây!”
“Trái táo này chẳng phải vật chứng đó sao? Còn nhân chứng thì tìm vài kẻ, cho ít bạc, muốn họ nói gì họ chẳng nói được.”
“Cái đó… lỡ như bị tra ra thì sao?”
La Kim Quế hừ lạnh một tiếng:
“Chờ xử xong La Vân Khỉ, ta sẽ thủ tiêu luôn người, không phải là xong chuyện sao?”
La Thiên Phúc đảo đôi mắt nhỏ, trong lòng bắt đầu d.a.o động.
La Kim Quế thấy thế liền khẽ nhếch môi cười. Vốn dĩ nàng ta đã dần nguôi ý niệm với Hàn Diệp, nhưng hôm trước nhìn thấy hắn cùng La Vân Khỉ ôm ấp đi vào tiệm, trái tim tưởng như đã nguội lạnh, phút chốc lại bùng lên lửa cháy. Song muốn giành lại Hàn Diệp, trước hết… phải diệt trừ La Vân Khỉ.
Mấy ngày qua nàng ta âm thầm dò hỏi tung tích của La Vân Khỉ, nghe nói nàng ta bị người đ.â.m một dao, cứ tưởng là đã chết, chẳng ngờ chưa đầy mấy hôm đã thấy nàng tươi tỉnh như không, khiến La Kim Quế tức đến nghẹn họng, bèn mới tung tin đồn sáng nay.
Dù nàng có giành lại được Hàn Diệp hay không — La Vân Khỉ nhất định phải chết!