Thiên Kim Thật Xuống Núi Rồi

Chương 581




A Lai giật mình, lúc này mới nhận ra thứ ở bên trong là một sinh vật sống.

“Đây là… ?” Ngô Hạo cũng nghe thấy tiếng động bên trong, anh ấy quay qua nhìn ống tre rồi lại nhìn Tô Tái Tái với vẻ thắc mắc.

“À, tôi quên nói đó là sinh vật sống.” Tô Tái Tái nói, dừng một chút thì cô nhìn A Lai, nói thêm: “Anh yên tâm đi, do đã dán phong ấn rồi nên nó không ra được đâu.”

Sau khi nghe vậy, A Lai mới yên tâm gật đầu.

Đây không phải là nơi để nói chuyện chi tiết, Ngô Hạo làm động tác “mời” rồi dẫn đám người Tô Tái Tái đi về phía phòng thí nghiệm.

Sau khi đến phòng thí nghiệm, Ngô Hạo đưa tay ra hiệu với đội viên, đối phương lập tức mang ống nghiệm tới.

Ngô Hạo nhận lấy ống nghiệm, vừa đưa cho Tô Tái Tái, vừa nói: “Đàn em, chính là cái này, cô nhìn xem.”

Tô Tái Tái đang định đưa tay nhận lấy thì Tống Khanh luôn đứng bên cạnh đã nhanh tay hơn, khiến cô và Ngô Hạo sửng sốt và đồng loạt nhìn Tống Khanh.

“Sư đệ?”

Tống Khanh nhìn chất đục ngầu trong ống nghiệm, nhàn nhạt nói: “Tôi xem cũng như vậy thôi.”

Dừng một chút, anh liếc nhìn Tô Tái Tái, sau đó rời mắt đi rồi mới thản nhiên nói: “Bây giờ những thứ này, nếu có thể không chạm vào thì đừng chạm vào.”

“Ồ.” Tô Tái Tái không nghĩ gì nhiều, cô ngoan ngoãn thật thà gật đầu rồi đến gần Tống Khanh, mượn tay của anh để cùng nhìn vào ống nghiệm, cô vừa xem vừa hỏi: “Thế nào? Cậu đã nhìn ra đó là gì chưa?”

Tống Khanh nhìn dáng vẻ ngó dáo dác của cô ở bên cạnh mình, thế là anh đưa món đồ trong tay qua một chút để Tô Tái Tái có thể nhìn kỹ hơn.

Sau khi xác định cô đã xem xong, anh không cần nhờ Tô Tái Tái đưa trả mà anh đã trực tiếp trả lại cho Ngô Hạo.

Ngô Hạo nhận lấy, nhìn qua nhìn lại giữa hai người với ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Đàn anh Ngô, anh xem thử thứ kia có thể cho anh đáp án hay không.” Tô Tái Tái suy nghĩ một hồi thì chỉ vào ống tre mà A Lai đặt trên bàn.

Sau khi nghe thấy vậy, mọi người và Ngô Hạo đồng loạt quay qua nhìn ống tre.

Đúng lúc này, thứ trong ống tre lại cựa quậy dữ dội, khiến mọi người giật mình.

“À, anh nhất định phải cẩn thận đấy.” Tô Tái Tái suy nghĩ một chút rồi nói: “Thứ này sẽ chui vào cơ thể của con người để ký sinh.”

Ngay khi lời này vừa nói ra, A Lai vốn đã đưa tay ra, đột nhiên nghĩ đến thứ đã bò ra khỏi cơ thể của Hoàng Trầm Giai vào ngày hôm qua, thế là anh ấy lập tức cả người dựng tóc gáy và rút tay lại.

Anh ấy đau khổ nhìn Tô Tái Tái, nói: “Cô Tô, thứ trong này… sẽ không… giống như sâu ký sinh đấy chứ?”

Lời còn chưa dứt thì mọi người đã thấy Tô Tái Tái lộ vẻ hơi kinh ngạc: “Ơ? Sao anh biết vậy?”

Dừng một chút, cô như thể nghĩ đến điều gì đó rồi gật đầu: “À, có phải vì Hoàng Trầm Giai không?”

Á á á! Cô Tô, cô đừng nói nữa! Họ vất vả lắm mới ép bản thân mình phải quên đi những gì đã thấy đêm qua!

Có lẽ do biểu cảm của mọi người quá dữ dội nên hình như Tô Tái Tái đã đoán ra được, cô mỉm cười nói: “Ồ, xem ra đúng là như vậy rồi. Nhưng muốn vượt qua sợ hãi thì phải nhìn thẳng vào nó. Mọi người xem nè, chẳng phải hôm nay là một cơ hội tốt sao?”

“...” Đây là cơ hội tốt gì chứ!

Tất cả mọi người ở Lục Bộ đều sầu não.

Họ thà đối mặt với lệ quỷ, cũng không muốn gặp lại thứ mà mình đã thấy đêm qua!

Thật sự, chỉ nghĩ thôi mà toàn thân đã nổi da gà rồi.

Tuy nhiên, cho dù họ có không muốn đến mấy thì cuối cùng người của Lục Bộ cũng phải cắn răng lôi con cá chình mũi hếch bảy mang được đựng trong ống tre ra.

Sau khi lấy một ít dịch mô đi xét nghiệm, kết quả khiến cho những người của Lục Bộ phải bất ngờ.

—— Bên trong cơ thể của cá chình mũi hếch bảy mang và đan dược lại giống đến chín mươi phần trăm.

Bằng cách này thì có thể xác nhận được một số điều, Tô Tái Tái đưa viên thuốc đã lấy từ chỗ Bạch Ngữ Dung ra nói với Ngô Hạo và nhắc nhở họ phải chú ý đến Phụng Hồng Bác.

“Tôi biết rồi.” Ngô Hạo trầm ngâm gật đầu, sau đó nhìn Tô Tái Tái, biết ơn nói: “Cảm ơn đàn em, cô đã giúp đỡ tôi rất nhiều.”

“Chuyện nhỏ.” Tô Tái Tái cười tủm tỉm xua tay: “Chỉ cần đàn anh mời chúng tôi tham quan nhà ăn của Lục Bộ là được rồi.”

Ngô Hạo sững sờ giây lát rồi mới chợt hiểu ý của Tô Tái Tái, thế là anh mỉm cười và gật đầu lia lịa.

Đến khi rời khỏi Lục Bộ thì đã là chuyện của hơn một tiếng sau.

Khi ba người đang ngồi trên xe trở về Đại học Đế Đô, Tô Tái Tái liếc nhìn Tô Hồng Bảo vừa nãy vẫn luôn im lặng, thấy cậu vẫn đang ngơ ngác, thế là cô đưa tay vuốt tóc của cậu và cười nói: “Bé ngỗng, con đang lo lắng điều gì vậy?”

Tô Hồng Bảo giật mình, vội vàng nhìn Tô Tái Tái và Tống Khanh, ngập ngừng nói “con…” hồi lâu mới nói tiếp: “Sao tiểu sư thúc biết con đang lo lắng?”

“Vớ vẩn.” Tô Tái Tái cười và vuốt tóc cậu lần nữa: “Tuy con được sư phụ nhặt về, nhưng hầu hết thời gian con đều ở bên sư thúc nên sao sư thúc có thể không thấy được con đang suy nghĩ gì chứ?”

Dừng một chút, nụ cười trên mặt cô dần nhạt đi, thầm thở dài rồi chắc nịch nói: “Có phải vì vừa nãy chúng ta nhắc tới nhà họ Phụng không?”

Lúc này không chỉ Tô Hồng Bảo trợn tròn mắt, mà đến cả Tống Khanh cũng nhìn Tô Tái Tái với ánh mắt thắc mắc.

Tô Tái Tái cũng không giấu Tống Khanh, cô nói thẳng với anh: “Bé ngỗng là con cháu của nhà họ Phụng.”

Sau đó, cô lại quay qua nhìn Tô Hồng Bảo đang mở to mắt, cười hỏi: “Sư thúc không nói sai chứ bé ngỗng?”

“Tiểu, tiểu sư thúc sao biết được vậy?” Tô Hồng Bảo mở to mắt nhìn Tô Tái Tái.

Tô Tái Tái nghe thấy vậy lại đưa tay vuốt tóc của cậu, tức giận nói: “Nhảm nhí, sư thúc đâu phải chưa thấy qua con lúc nhỏ trông như thế nào, mặc dù thằng giặc con của nhà họ Phụng không đáng yêu bằng con, nhưng vẻ ngoài thì giống đến bảy tám phần, một chuyện đơn giản như vậy, tiểu sư thúc của con dùng chân cũng có thể đoán ra được.”

… Vậy sao? Nhưng hình như sư thúc không thể đoán được sư phụ đang nghĩ gì nhỉ?

Tô Hồng Bảo lấy hai tay che đầu, tránh cho việc tóc của mình bị làm rối. Lúc né trái, né phải, cậu ấy lén lút liếc nhìn về hướng Tống Khanh một cái.

Sau đó cụp mắt lại bằng tốc độ thần sầu, ôm đầu la hét: "Tiểu sư thúc! Tóc của con rối tung hết cả rồi!" thì mới khiến Tô Tái Tái tạm dừng lại.

Cô đứng ở một bên nhìn cậu ấy vuốt tóc, cảm xúc cũng tốt hơn rất nhiều sau trận làm làm loạn này nên cô lại mở miệng: "Nói đi."

Tô Hồng Bảo thả tay xuống, nhìn cô rồi lại nhìn thử Tống Khanh, sau đó hơi mím môi, cất giọng lạnh lùng nói: "Sư thúc muốn đối phó người của nhà họ Phụng, con chẳng có ý kiến gì đâu, cho nên mọi người không cần phải kiêng dè gì vì con đâu ạ."

Cậu ấy dừng một chút rồi nói thêm: "... Trước đây bọn họ cũng bởi vì Phụng Hồng Bác nói con không có thiên phú, không có năng lực nên mới bỏ con đi. Nếu không phải sư tổ nhặt con về và sư thúc dùng cỏ bờm ngựa giúp con nối liền kinh mạch, con đã sớm chết rồi."

Không có thiên phú không có năng lực?

Nghe đến đây, Tô Tái Tái và Tống Khanh liếc nhìn lẫn nhau, từ trong ánh mắt của đối phương cũng đoán được họ có cùng suy nghĩ.

Ngừng lại một lúc rồi lại nhìn về phía Tô Hồng Bảo lần nữa, nghe cậu ấy tiếp tục nói những lời còn đang dang dở.

"Cho nên từ lúc bọn họ vứt con đi, con cũng đã chết rồi." Tô Hồng Bảo nói đến đây, ngẩng đầu nhìn về phía hai người Tô Tái Tái, ánh mắt kiên định lại sáng ngời: "Con chỉ là Tô Hồng Bảo thôi."

Tô Tái Tái nghe vậy thì vừa cười đưa tay xoa đầu Tô Hồng Bảo, khiến cậu trai trẻ lại vô thức muốn bảo vệ đầu mình một lần nữa.

Nhưng sau khi cảm nhận được động tác dịu dàng trên đầu mình lại khiến cho cậu ấy sửng sốt nhìn Tô Tái Tái.

Đôi mắt chớp chớp ngập tràn sự nghi ngờ, dường như đang khó hiểu tại sao cô không giống như những lúc trước đây, làm xù mái tóc của mình như một cái ổ gà.

Tô Tái Tái nhìn cậu rồi lại cười, lại vỗ nhẹ vào đầu Tô Hồng Bảo trước khi bỏ tay ra rồi nói tiếp: "Bé ngỗng ngốc, đương nhiên con chỉ là bé ngỗng nhỏ của chúng ta nhưng mà..."

Cô hơi dừng lại một chút, lại cười tủm tỉm mà nói tiếp: "Không nhận lại bọn họ thì cũng chẳng có vấn đề gì nhưng không nhận thì không nhận, thù thì vẫn phải báo."

Tô Hồng Bảo nghe cô nói thế thì lộ ra nét mặt hơi lo lắng, đang định nhắc nhở bây giờ Tô Tái Tái đang ở độ phùng cửu, nếu có muốn làm gì thì cũng đợi qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp thì dường như Tô Tái Tái có thể hiểu thấu được suy nghĩ của cậu ấy thì cười trấn an cậu ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng