Chương 34 Lại tới!?
Sau khi bưng hết thức ăn lên bàn, đợi A Nhã di chuyển đến trước chiếc bàn thấp, Giang Tầm mới ngồi xuống, cầm chén đũa chuẩn bị bắt đầu bữa ăn.
Món cháo thịt nạc rau dưa được làm bằng cách xắt thịt nạc thật nhỏ, cho hành, gừng, tỏi vào nồi phi thơm, sau đó cho nước và gạo vào, quấy đều liên tục cho đến khi chín. Mùi thơm của thịt ngấm vào cháo trắng sánh đặc, làm cho từng hạt gạo trở nên vô cùng hấp dẫn. Lúc này cho các loại rau đã rửa sạch vào, chỉ cần nấu đến khi rau đổi màu là có thể tắt bếp, thêm muối và nấu lên.
Theo độ ấm hạ thấp, vị giòn ngọt thanh mát của rau dưa cũng được giữ trọn vẹn. Húp một chén cháo nóng hổi, Giang Tầm suýt chút nữa phỏng cả lưỡi. Nuốt nhanh quá còn có thể bị sặc. Nhưng món ăn ngon đến mức cô không thể nào ăn chậm lại được. Ăn xong một chén cháo đầy ú ụ, cô mới có chút rảnh rỗi để thưởng thức các món khác. Món đậu phụ thịt băm chiên trứng có màu vàng óng ánh. Cách làm thịt băm trong món này cũng tương tự như thịt nạc nấu cháo, chỉ khác là thịt băm cần ướp trước với gừng, tỏi và bột năng.
Đợi không lâu sau thì cho thịt băm vào nồi cùng với hành, xào đến khi thịt đổi màu, rồi cho thêm nước tương, bột năng đã hòa tan vào, nấu cho đến khi hỗn hợp sánh lại. Lúc này, một nồi thịt băm sền sệt trông thật tươi ngon. Trút phần thịt băm này ra bát để riêng. Sau khi rửa sạch nồi, trước hết cho đậu phụ đã cắt miếng vào nồi, chiên cho cả sáu mặt vàng ruộm. Tiếp theo cho trứng gà đã đánh đều vào. Chờ cho trứng gà đông lại, là có thể cho thịt băm và ớt đã thái vào xào đều.
Một đ ĩa đậu phụ chiên trứng vàng óng mềm mượt điểm xuyết "phỉ thúy xanh và mã não đỏ"* đã hoàn thành. Món đậu phụ này là A Nhã nhờ Giang Tầm đi mua, chỉ dặn về giá và số lượng, không dặn gì thêm. Nhưng Giang Tầm không hề ngốc nghếch mà đi mua ở hiệu đậu phụ của Tống Nguyệt Nhu, mà cố tình đi đường vòng ra chợ mua. Lúc đó, A Nhã đứng ở cửa tiệm rèn, ló đầu ra nhìn xung quanh. Thấy Giang Tầm đã đi xa, trong lòng nàng mới an tâm hơn. Ít nhất nàng biết đối phương chắc chắn không thích Tống Nguyệt Nhu.
(*) Phỉ thúy xanh và mã não đỏ là hai loại đá quý phổ biến được yêu thích vì vẻ đẹp và ý nghĩa riêng. Ở đây ý muốn nói đùa là trứng chiên đẹp như đá quý như ngọc.
Món nộm khoai tây bào sợi có cách làm giống như trước. Chỉ cần thái sợi, luộc chín, trộn nộm chua cay là được. Chẳng qua lần này thứ tạo vị cay không phải dầu hoa tiêu mà là ớt. Nói sao nhỉ, vị quả thật có khác biệt. Cái cay của ớt thì sảng khoái hơn. Hai người ăn cay đến mồ hôi nhễ nhại, vậy mà vẫn không ngừng đũa. Chỉ vì sợ ăn cay mà không có nước uống, A Nhã mới đun một ấm trà bạc hà lá sen hoa cúc. Bạc hà và hoa cúc là những thứ vốn đã mua sẵn. Lá sen thì là lớp bọc ngoài khi mua thịt.
Thịt lấy ra rồi, lá sen thì được A Nhã rửa sạch sẽ, đem phơi. Trời nắng to như vậy, chỉ vài ngày là lá sen đã khô cong. Lúc này dùng để pha trà, giải nhiệt trừ hỏa, chống táo bón rất tốt. Ớt cay hơn dầu hoa tiêu một chút. A Nhã chưa ăn được mấy miếng đã bắt đầu không ngừng uống trà giải cay. Một bữa cơm trôi qua, nàng uống nước no căng bụng. Ngược lại, Giang Tầm không bị ảnh hưởng nhiều. Cô tuy cũng cay đến mồ hôi đầm đìa, nhưng ít nhất còn trụ được. Ăn cơm xong cô mới bưng một chén trà thanh nhiệt giải hỏa, chậm rãi uống.
Không thể không nói, trong việc nấu ăn, A Nhã thật sự có thể dễ dàng nắm bắt được cô. Khiến cô yêu thích đến không tả được. Nếu A Nhã có thể nấu ăn cho cô mãi thì tốt quá.
...
...
Ý nghĩ "sa đọa" này làm Giang Tầm giật mình. Lập tức ôm chén ngồi thẳng người, không dám lơi lỏng nửa phần! Không được, A Nhã luôn có cuộc sống riêng cần phải sống, cô không thể ích kỷ như vậy. Không thể bắt A Nhã phải ở lại bầu bạn với cô sống quãng đời còn lại một mình. Ngồi đối diện Giang Tầm, A Nhã không biết cô đang nghĩ gì, chỉ thấy cô đột nhiên giật mình, sau đó nhanh như chớp uống cạn chén trà.
Bắt đầu nhanh chóng dọn dẹp bàn.
—
Những ngày tiếp theo, hai người sống thật tẻ nhạt như nước lã. Ngay cả việc nói chuyện cũng ít đi rất nhiều. Không biết bao giờ mới là kết thúc. Nhưng cũng có chuyện đáng mừng. Đó là mắt cá chân của A Nhã đã tốt hơn quá nửa. Nàng đã có thể đi lại như người bình thường. Chỉ là không thể đi quá nhiều, sẽ bị đau. Thấy A Nhã có thể đi lại rồi, Giang Tầm nghĩ cũng nên để mọi người biết A Nhã. Không cần giới thiệu cho quá nhiều người, chỉ cần báo cho Đàm bà bà và Lý đồ tể là được.
Những người còn lại không quan trọng. Cho nên chọn một thời điểm thích hợp, Giang Tầm nói ý nghĩ của mình cho A Nhã. A Nhã ngoan ngoãn gật đầu, không hề phản đối. Ngày hôm sau, hai người dậy sớm chuẩn bị ra ngoài mua đồ, tiện thể đi gặp Đàm bà bà và Lý đồ tể. Đàm bà bà nhìn thấy Giang Tầm có một cô em gái ngoan ngoãn đáng yêu như vậy thì rất vui. Bà cảm thấy Giang Tầm cũng không còn lẻ loi một mình nữa, ít nhất có người bầu bạn. Bà lấy ra gói kẹo ngày thường chẳng nỡ ăn, bảo A Nhã ăn.
Bà còn hỏi hai người buổi trưa có ở nhà không. Sau khi nhận được câu trả lời là ở nhà, Đàm bà bà không hỏi thêm gì nữa. Rời khỏi nhà Đàm bà bà, hai người lại đi đến cửa hàng của Lý đồ tể. Vừa mua thịt vừa giới thiệu A Nhã cho nàng. Tiểu muội muội của bạn đến thăm, Lý đồ tể cũng rất vui. Bà bảo con trai mình cắt thêm miếng thịt tặng cho A Nhã. Con trai bà tay run run, cắt hơi nhiều! Điều này làm nàng cười mắng. Mọi người đều là những người cực kỳ dễ hòa đồng. Điều này làm cho A Nhã, người vốn căng thẳng không thôi trước khi ra cửa vì sợ làm mất mặt Giang Tầm, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Rời khỏi chỗ Lý đồ tể, hai người lại đi dạo trên phố. Định mua chút rau. A Nhã đã lâu không ra ngoài, thấy mọi thứ bên ngoài đều mới lạ vô cùng. Không cẩn thận đã đi dạo rất nhiều cửa hàng. Đi đến mức mắt cá chân hơi đau nhức, có chút đứng không vững. Giang Tầm thấy vậy, tìm một cửa hàng có thể ngồi, bảo nàng ngồi chờ mình ở đó. Còn cô thì đi mua đồ ăn mang về ăn trưa. Mắt cá chân của A Nhã đã đau đến mức đó, tự nhiên không thể bắt nàng tốn nhiều thời gian nấu cơm được, nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.
Cửa hàng đó là một tiệm bán đồ trang sức tóc. Ban đầu A Nhã định không mua cũng không xem. Ai ngờ ánh mắt hơi liếc qua, liền nhìn thấy trong tủ trưng bày có một chiếc dây cột tóc màu đỏ. Rộng khoảng hai ngón tay, dài hai thước, trên đó thêu hoa văn như ý liền phúc bằng chỉ vàng, trông phiêu dật lại cát tường. Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc dây cột tóc đó, A Nhã liền cảm thấy rất hợp với Giang Tầm. Nàng thậm chí đã mường tượng trong đầu dáng vẻ đối phương khi đeo chiếc dây cột tóc này. Chắc chắn sẽ vô cùng anh tư táp sảng, anh khí bừng bừng!
Xúc động dâng trào. Sau khi hỏi giá với chủ quán, A Nhã – người vốn ngày thường tính toán chi li – không nghĩ ngợi gì liền móc tiền ra mua! Tiền kiếm được từ việc chép truyện vô số ngày của nàng, tiêu hết sạch! Lúc cầm chiếc dây cột tóc, mặt A Nhã đỏ bừng. Nàng thậm chí hơi ngượng ngùng nhìn những người xung quanh. Nhanh chóng cất chiếc dây cột tóc vào trong ngực sau, cúi đầu chờ Giang Tầm trở về. Mười lăm phút sau, Giang Tầm xách theo hộp đồ ăn từ tửu lầu về. Chuẩn bị đưa A Nhã về nhà. A Nhã miễn cưỡng đứng dậy, khập khiễng đi theo phía sau Giang Tầm.
Mắt cá chân thì đau, nhưng trong lòng lại ngọt lịm. Nàng nghĩ chờ về nhà sẽ tìm cơ hội tặng chiếc dây cột tóc cho Giang Tầm. Còn Giang Tầm đang đi phía trước đi chưa được mấy bước, thở dài chấp nhận số phận, dừng lại. Chân đã què đến mức này rồi, sao lại không biết kêu một tiếng đau? Lúc này Giang Tầm cũng không nghĩ ngợi gì đến việc giữ khoảng cách nữa. Cô chỉ muốn đưa A Nhã về nhà bình yên vô sự.
Cô khụy lưng xuống, nói với A Nhã: "Lại đây, ta cõng ngươi, chúng ta về nhà".
A Nhã vốn định do dự từ chối, nhưng bị câu "Ngoan nào" dịu dàng của Giang Tầm cắt ngang. Nàng lơ ngơ liền áp vào lưng cô.
Leo lên, được cõng vững vàng trên lưng, A Nhã vùi mặt vào vai cô. Má thân mật cọ cọ. Nàng đã lâu không được hưởng sự thân mật với Giang Tầm. Chỉ được cõng thôi cũng thấy thật hạnh phúc. Muốn mãi mãi nằm trên lưng Giang Tầm. Muốn mãi mãi được Giang Tầm chăm sóc. Bước chân của Giang Tầm vững vàng, A Nhã không cảm thấy chút xóc nảy nào, đã được cõng về đến nhà. Hai người nghỉ ngơi một lát, rồi mới lấy đồ ăn từ hộp ra chuẩn bị ăn trưa. Bữa trưa cũng rất phong phú. Vẫn là hai món mặn và một món ngọt.
Tuy nhiên, món ngọt lần này rõ ràng là không thể chia nhau ăn được. Ăn cơm xong không bao lâu, hai người đang ngồi tiêu thực, Đàm bà bà mà sáng sớm mới gặp lại đột nhiên xuất hiện ở tiệm rèn. Phía sau bà còn đi theo một người đàn ông trẻ tuổi không quá cao lớn, dáng người mảnh khảnh. Cửa từ tiệm rèn thông vào sân trong đang mở, cho nên vừa bước vào, Giang Tầm đã nhìn thấy.
"Đàm bà bà tìm ta có chuyện gì? Sáng sớm ngươi nên nói cho ta, đỡ phải đi một chuyến nữa". Giang Tầm đứng dậy, bước ra nghênh đón, đỡ Đàm bà bà đang đi lại không tiện, tiện thể đánh giá người phía sau bà.
Người đó cũng đang đánh giá cô. Vóc dáng hai người không chênh lệch nhiều. Cũng không biết có phải vì Giang Tầm thường làm việc nặng nhọc hay không, trông cô lại rắn chắc hơn đối phương một chút.
Chuyện gì thế này? Cô nghi hoặc nhìn về phía Đàm bà bà.
Đàm bà bà thì cười tủm tỉm kéo tay cô, nói với cô: "Ngươi thấy người này thế nào? Tướng mạo đoan chính, dáng người cân xứng, một chút không cao lớn thô kệch. Tính cách bản chất cũng tốt, chắc chắn có thể ở chung tốt với ngươi".
"Quan trọng nhất là, hắn nhỏ hơn ngươi!"
Giang Tầm:?
A Nhã:?