38.
Tiết Uyển Oánh sửng sốt nói: "Bọn họ... họ... nhiều người còn tỉnh như vậy."
Ta nhìn nàng: "Họ sợ ngủ quên thì sẽ bị ăn thịt."
Nàng như bừng tỉnh, mở to mắt nhìn miếng thịt trong miệng một người bên cạnh. Nàng run rẩy, gần như muốn hét lên. Ta nghe tiếng vó ngựa từ phía xa, vội bịt miệng nàng lại, lẩn vào bóng tối bên cạnh cùng Triệu Diễn.
Gia đinh Trình gia cưỡi ngựa to lớn, dùng roi thúc đẩy thêm đám người mới tới. Họ vừa nói cười vui vẻ, vừa ném vào đống xác chết từng người một.
"Những kẻ gây rối đều đã kéo đến rồi đúng không? Đừng để lại có một tên huyện thừa nào lại chạy lên kinh thành để tố cáo nữa đấy."
"Sợ cái gì, Nhị hoàng tử đã nhận ngân phiếu của lão gia, đến đây cũng chỉ làm bộ làm tịch thôi."
"Cũng đúng. Nhị hoàng tử chẳng có quyền lực gì, không so được với Thái tử và Hoàng hầu của chúng ta đâu. Hắn dám mà điều tra thật sao!"
Mấy người vừa nói xong, nhanh chóng dắt người đi mất. Tiết Uyển Oánh bước tới vài bước, bỗng giẫm phải vật gì đó. Một người đàn ông mù mắt, miệng há rộng, đầu móng tay cào sâu vào đất, cố gắng bò về phía chúng ta.
Ta lấy ra viên thuốc trong tay, nhét vào miệng người đó. Người đó nhìn ta đầy biết ơn rồi nói bằng giọng khàn khàn nói:
"Một, một thạch lương thực... tám đấu cát…”
“Trình gia thưởng, thưởng... vàng... mưa, tưới cho xương trắng... nở... hoa đỏ..."
Nói xong, người đó trút hơi thở cuối cùng.
39.
Một thạch lương thực, tám đấu cát. Mưa vàng do Trình gia thưởng, tưới trên xương trắng, nở ra hoa hồng.
Trình Tuần tham ô ngân sách triều chính, lại trộn cát vào lương thực, nấu thành cháo loãng ban cho dân nạn. Dân đói không đủ ăn, thậm chí đến bước đường cùng đổi con cho nhau mà ăn.
Lòng dân dao động, rốt cuộc bách tính không thể chịu nổi, bèn đến Trình phủ cầu xin. Mà Trình Tuần hoặc là không làm hoặc là làm tới cùng, lập tức đuổi dân nạn ra vùng đất hoang, để mặc tự sinh tự diệt.
Mấy huyện trực thuộc Ung Châu đến một hạt gạo cũng không thu được. Phần lớn quan lại đều cấu kết với Trình gia. Kẻ không tuân phục, hoặc bị *****, hoặc bị dụ dỗ. Chỉ có Huyện thừa Bình Độ, lê lết tấm thân thấm máu đến kinh đô tấu trình.
40.
Sau khi Triệu Diễn trở về, trong phòng sáng đèn suốt cả đêm. Dẫu cảnh tượng phía Nam thành quận đau lòng, sang ngày Trình Tuần lại dẫn đám đám người chúng ta đến xem cảnh tượng khác.
Sáng sớm tinh mơ, Trình Tuần mời ngồi trên ngọc liễn mạ vàng khảm ngọc, nói sẽ đưa Nhị hoàng tử đến một nơi tốt. Tiết Minh dò hỏi một câu, có phải còn xem nạn dân ở vùng phía dưới không?
Trình Tuần liền dúi vào tay hắn mấy ngân phiếu, bảo:
“Tiết địa nhân cùng điện hạ đường xa vất vả, có thể về trình bẩm tình hình ở huyện Ung với Hoàng thượng là đủ rồi, đâu cần mệt thân xem hết?”
Tiết Minh cúi đầu, lập tức ngậm miệng. Dọc đường đi, ngựa hí vang, kèn trống vang rền dẹp đường, cờ hiệu “Phủ Ung Châu” phấp phới, hộ vệ rầm rộ, uy thế vô cùng.
Trình Tuần quả là Hoàng đế đất Ung Châu. Đến nơi, mọi người cơ hồ đều sợ đến ngây người. Đã gần tháng tám nhưng ngọc bạch điêu khắc môn đình, đủ các loại mẫu đơn quý giá rực rỡ khoe sắc!
Trình Tuần vô cùng đắc ý mà nói: “Nơi này gọi Hoàng Kim Viên, Trình mỗ hao tâm tổn sức xây dựng hai năm mới hoàn thành.”
Không ngờ tới giữa đất Ung Châu, thế mà Trình Tuần lại xây vườn mẫu đơn trăm mẫu như thế.
41.
“Tòa vọng cảnh trung tâm gọi là Hoàng Kim Đài, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh từ bên trên.”
“Mẫu đơn nơi đây đều là đồ quý hiếm, mỗi một thứ đều có giá trị liên thành.”
Trình Tuần ha hả, nói:
“Trình mỗ đã chuẩn bị chủng loại mới năm nay cho Nhị hoàng tử và Tiết địa nhân, chờ hai vị về kinh thành báo cáo công tác, cũng thay Trình mỗ dâng chút thành ý lên hoàng thượng cùng hoàng hậu.”
Triệu Diễn cong môi, nói:
“Từng nghe thơ rằng: Duy chỉ mẫu đơn quốc sắc, hoa nở rực khắp Kinh thành.”
“Trước kia ta chưa từng cảm nhận được, hôm nay đến Hoàng Kim Viên của Trình đại nhân mới biết những vần thơ ấy quả nhiên không phải là giả.”
“Thế nhưng mẫu đơn có thể phát triển tốt như vậy”, trong lời nói của Trình Tuần chứa đầy ẩn ý, “Vẫn là nhờ phúc khí của đường tỷ mẫu nghi thiên hạ này.”
Triệu Diễn vẫn nở nụ cười không chút để ý, làm như không nghe ra ý tứ Hoàng hậu đề điểm hắn trong câu vừa rồi. Tiết Uyển Oánh ở bên cạnh cải trang thành nô tỳ hung ác nắm chặt lòng bàn tay, gần như khôgn muốn khống chế vẻ mặt của chính mình. Ta khẽ đá chân nàng dưới đất để nhắc nhở.
Trình Tuần dẫn đoàn tiếp tục đi, đi đến giữa khuôn viên khắp chốn đều là lạch nước cùng lầu các xa hoa nhìn đến ghê người. Ta càng nghĩ càng thấy dị thường…
Ta có chút lơ đãng, khăn tay trong tay rớt xuống đất. Trình Tuần nhặt lên, nhìn lên gương mặt ta, nở nụ cười đáng khinh:
“Có phải tiểu mỹ nhân đã mê đắm rồi phải không?”
“Trước giờ gia cảnh nô bần hàn, chưa từng thấy cảnh sắc như thế, cho nên mới thất lễ.”
Ta hướng về phía Trình Tuần cáo tội, dáng vẻ thẹn thùng: “Các đại nhân đang bàn công việc, không biết có thể để nô tản bộ trong viên trung để mở mang tầm mắt không?”
Trình Tuần càng thêm tự đắc. Người bên cạnh hoàng tử chưa từng trông thấy cảnh tượng nào mỹ lệ như vậy, có thể thấy Trình Tuần hắn còn bừa baic hơn cả Hoàng tử!
Trình Tuần thuận tay chỉ hai thị nữ, sai họ đi ngắm cảnh cùng ta. Ta ra dấu cho Triệu Diễn, ý bảo hắn an tâm.