Tri Xuân Thu

Chương 14




42.

Tối hôm đó Trình Tuần mời Triệu Diễn ngủ lại trong Hoàng Kim Viên, nói là sẽ để hắn khảo nghiệm quan sát đôi điều. Lại là một khung cảnh ca múa thịnh vượng, xa hoa phóng đãng. Như thể cái cảnh ở bãi chôn tập thể hôm qua ta nhìn thấy cũng chỉ là tưởng tượng của ba chúng ta mà thôi.

Ta lấy cớ mệt mỏi, thực ra là lặng lẽ dò xét trong Hoàng Kim Viên. Ban ngày các nữ tỳ dẫn ta đi không ít nơi, nhưng vẫn có nhiều chỗ cố tình tránh né không cho đến.

Xây dựng một khu vườn mẫu đơn lớn như vậy, thậm chí qua mùa rồi mà vẫn có thể khiến hoa mẫu đơn nở rộ. Điều này không chỉ cần sức người, mà còn cần…
!!
Ta bừng tỉnh như được khai sáng, càng đi sâu vào vườn mẫu đơn thì cảnh tượng trước mắt càng chứng minh suy đoán của ta là đúng.

Ta nghiến chặt răng, giữ một hơi khí lực trở về nơi ở của Triệu Diễn. Đẩy cửa bước vào, Tiết Uyển Oánh đang ngồi im lặng bên cạnh, còn Triệu Diễn thì cầm bút đang vẽ gì đó trên bàn. Một bản đồ địa hình Hoàng Kim Viên rõ ràng hiện ra trên giấy.

Ta cầm lấy cây bút lông trong tay Triệu Diễn, phác vài nét lên đó. Ta cố kìm giọng của chính mình, sợ rằng vì tức giận mà run rẩy.

“Đợt hạn hán ở Ung Châu vốn không nên nghiêm trọng đến vậy…”

“Trình Tuần tự ý thay đổi kênh dẫn nước của quan phủ, dẫn nước sông Kỳ về tưới cho trăm mẫu vườn mẫu đơn nhà mình!”

Tiết Uyển Oánh bỗng nhiên đứng phắt dậy, mắt trợn trừng như muốn nứt ra.

43.

Sắc mặt Triệu Diễn rét lạnh nhưng không có vẻ hoảng hốt.

Hắn chỉ vào một điểm trên bản đồ, “Ta đã sai người điều tra rồi. Lương thực cứu tế không nằm trong kho gạo của quan phủ mà bị Trình Tuần giấu ở đây.”

“Huyện Ung là địa bàn của Trình Tuần, chúng ta phải cướp lấy lương thực của hắn rồi chuyển đến nơi an toàn trước đã.”

Ta nhìn Triệu Diễn, lập tức hiểu ý hắn.

“Huyện Bình Độ.”

Triệu Diễn gật đầu.

Tiết Uyển Oánh lo lắng hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ xé rách mặt nạ với Trình Tuần sao? Các người… các người có đủ binh lực không?”

Tiết Uyển Oánh bỗng chốc câm nín, như thể nhận ra câu hỏi này không thể nói ra. Nếu không phải dịp không thích hợp, ta thật sự muốn cười.

Ý đồ phản loạn của Triệu Diễn đã hiện rõ trên mặt hắn rồi sao? Khiến tất cả những kẻ có tham vọng sâu hơn đều muốn thử xem liệu có thể lên được con thuyền này không. Dù là gia tộc Dung gia phía sau Lệ Phi, Bình Dương Hầu phía sau Tiết Uyển Oánh, hay là... ta.

“Chưa phải lúc này.” Triệu Diễn thờ ơ nói, “Nhưng Trình Tuần nhất định phải chết ở đây, không thì Hoàng đế chưa chắc đã động đến hắn.”

Triệu Diễn nhẹ nhàng ***** bản đồ trên bàn.

“Hoàng đế già rồi… làm việc lúc nào cũng lưỡng lự, sức lực không đủ. Nên cần những người trẻ chúng ta thúc đẩy một chút.”

Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Triệu Diễn, thấy rằng giờ hắn đã chẳng còn chút gì giống đứa trẻ trong ký ức của ta. Phần ít còn sót lại ấy có lẽ cũng chỉ là bộ dạng hắn giả vờ làm để dỗ dành ta mà thôi.

44. Triệu Diễn

Ta sắp đặt một mồi lửa lớn, đốt cháy sâu nhất trong vườn mẫu đơn của Trình Tuần, chính chỗ y giấu kho lương thực của triều đình. Sợ hoàng thượng nghi ngờ, lần này ta mang theo người rất ít đi về phía Tây.

Đa phần tư binh ta nuôi vẫn ở ngoại thành chưa hành động, trong hàng vệ binh cũng chẳng có ai đi cùng. Việc này đồng nghĩa với nguy hiểm cận kề khó đoán.

Ta chỉ muốn kẻ trung thành hộ tống Lý Kiêu đến huyện Bình Độ nhưng nàng lại từ chối.

Nàng nói: Diễn nhi, chúng ta chia làm hai đường binh.

Rồi nói: Ta sẽ dẫn nạn dân ở vùng đất hoang phía Nam thành rời đi.

Lý Kiêu, người này cực kỳ vô liêm sỉ. Mỗi khi nàng trái ý ta, hoặc làm điều gì tổn thương chính mình, nàng đều gọi ta là “Diễn nhi”.

Tại vùng đất hoang phía Nam, ta thấy nàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn những người già yếu bệnh tật lặng im không nói một lời. Thật lòng mà nói, lòng ta chẳng hề cảm động.

Hồi nhỏ ta cũng sống trong hoàn cảnh ấy, suýt chết đói trong hậu cung sâu thẳm. Khi ta giao dịch với Dung gia, Lệ Phi thường nhìn ta bằng ánh mắt kinh sợ.

Có lần, có lẽ không chịu nổi nữa, Lệ Phi run run chỉ tay vào mũi ta, bảo ta quá lạnh lùng, mất hết nhân tính. Nhân tính ư… Trong hậu cung, còn có  ai có nhân tính nữa sao? Ngoại trừ Lý Kiêu mà thôi.

Ta chẳng hề muốn nàng đi cứu những nạn dân kia, không thể chấp nhận việc nàng bị tổn thương. Ánh mắt những nạn dân ấy ta đã quá quen thuộc. Khi đứng trước cái chết, người ta chỉ còn lại bản năng thú tính.

Hơn nữa còn có Trình Tuần, còn có Tiết Minh do Hoàng thượng phái đến, cùng mọi kẻ có thể núp trong bóng tối hãm hại Lý Kiêu.

Ta từng muốn nói: Nếu hàng vạn nạn dân kia thật sự bị Trình Tuần giết cho hả giận, đó sẽ là đại án thảm khốc chấn động thiên hạ. Khi ấy để trấn an dân chúng, chắc chắc Hoàng thượng sẽ không để nhà họ Trình thoát khỏi lưỡi kiếm. Nhưng ta tuyệt đối không thể nói ra.

Không chỉ không nói, ta còn phải để Lý Kiêu đi cứu những người khổ hạnh không liên quan kia. Thứ Lý Kiêu muốn chính là chó, chứ chẳng phải rắn.

Từ nhỏ khi Lý Kiêu đọc cho ta nghe “Thái Bình Chính Khách”, ta đã biết nàng không chỉ muốn ta làm Hoàng đế mà còn mong ta làm một Hoàng đế tốt thương dân như con. Chỉ tiếc nàng gặp ta quá muộn.

Trong vô số ngày tháng quỳ trước Tê Vân điện, trong những ngày bị thái giám cung nữ hành hạ, lòng ta đã trở nên mục nát. Ngoại trừ Lý Kiêu, ta khó lòng động lòng trước những người khác.

Ta cũng bội phục Lý Kiêu. Nàng chịu khổ chẳng kém ta, tâm cũng cứng rắn, song vẫn giữ chút nhân tính… Dù nàng không muốn thừa nhận.

Ta thường nghĩ, nếu Lý Kiêu là tỷ tỷ ruột hay mẫu thân ta, ta hẳn đã được nàng dạy thành người lương thiện chính trực rồi. Nhưng đó cũng không phải là điều tốt.

Ta chỉ muốn Lý Kiêu chỉ hướng về một mình ta, mà ấy không phải là tấm lòng của một tỷ tỷ.