53.
Vết thương của ta chưa lành, Triệu Diễn và Tiết Uyển Oánh nhất quyết không cho ta về kinh.
Ở Ung Châu, hiếm khi ta được trải qua những ngày có thể gọi là nhàn nhã. Ban ngày, ta cùng quan viên huyện Bình Độ ra phố phát cháo cho dân. Tối đến, Triệu Diễn lại bắt ta uống thuốc từng chút một, tuyệt đối không để ta lơ là.
Ung Châu loạn cục chồng chất, nhưng Triệu Diễn dường như không hề biết mệt, suốt ngày quấn lấy ta không rời. Đôi lúc, ta cứ ngỡ như chúng ta lại trở về thời ở Tê Vân điện năm xưa.
Chỉ là khoảng thời gian đó, rốt cuộc cũng chỉ là tạm bợ. Cũng như Triệu Diễn… đã không còn là con người của mười năm trước.
Những người xung quanh theo lệnh hắn đều kín miệng với ta, đến cả Tiết Uyển Oánh cũng do dự không dám kể. Nhưng về thủ đoạn sấm sét của Triệu Diễn, ta nào phải hoàn toàn không biết.
Dù muốn làm ngơ cũng không thể giả vờ được, khi mà phủ Ung Châu ngày đêm đều vang lên tiếng khóc than, máu chảy không ngừng. Ung Châu của nhà họ Trình, giờ đã thành Ung Châu của Triệu Diễn rồi.
54.
Đến giữa tháng Chín, cuối cùng chúng ta cũng khải hoàn trở về Kinh.
Người đàn ông từng bò đến chỗ chúng ta ở vùng đất hoang phía nam thành khi xưa, vốn là thư lại của phủ Ung Châu. Trước khi chết, câu ông ấy đọc cho chúng ta nghe kỳ thực hàm chứa ý khác.
“Hoàng Kim Vũ” là chỉ Kim đài trong vườn mẫu đơn của Trình Tuần, là nơi sổ sách buôn lậu lương quan của nhà họ Trình được cất giấu ở đó. “Dưới xương cốt trắng là vạn hoa đỏ rực” ám chỉ vùng đất hoang phía nam thành, bên dưới những bộ xương trắng là huyết thư của dân quan thành Ung Châu.
Hai chứng cứ phạm tội này được Triệu Diễn trình lên triều, lập tức khiến cả triều đình chấn động. Nhà họ Trình sụp đổ, Kinh thành chuẩn bị trời rung đất lở.
Ngoài miệng Hoàng đế tuyên dương Triệu Diễn vài câu, lại giáng chức liên tiếp những người nhà họ Trình có liên quan đến vụ việc. Ngay cả ca ca ruột của Hoàng hậu hiẹn giờ là Lại bộ Thượng thư Trình Văn Khiêm cũng bị giáng đến tây nam nhậm chức, hoàn toàn rời khỏi trung tâm quyền lực của Kinh thành.
Dù Triệu Diễn chẳng được ban thưởng gì, thậm chí lập tức bị gỡ bỏ danh hiệu Khâm sai, nhưng nhất thời danh tiếng của Nhị hoàng tử lại lừng lẫy khắp kinh thành.
Trong tình thế đó, đích thân Thái tử, người gần như không bị liên lụy lại ngã quỵ ngay giữa triều đình.
55.
Thái tử đột ngột phát bệnh, mấy ngày liền sốt cao không hạ, Thái y viện cũng bó tay không còn có cách nào.
Hoàng đế đích thân đến thăm hai lần, thuốc quý các loại được ban cho Đông cung không hề tiếc tay, vậy mà bệnh tình Thái tử vẫn không thuyên giảm. Hoàng hậu hoảng loạn, hạ lệnh dán cáo thị ngoài cung, cầu danh y khắp nơi, chỉ mong cứu được Thái tử.
Lệ phi nhắc đến chuyện này thì mặt mày đầy vẻ châm chọc:
“Thân thể yếu nhược thì không gánh nổi trọng trách. Hoàng hậu còn ra ngoài tìm thầy thuốc, nói phải dùng máu mẫu thân làm thuốc dẫn mới trị nổi cho Thái tử.”
“Hôm nay ta đến thỉnh an hoàng hậu, tay nàng ta chi chít vết thương, vậy mà Thái tử có khá hơn chút nào đâu? Đúng thật là điên rồi.”
Lệ phi mới nói được mấy câu, Tiểu Thuận Tử chợt đến bẩm báo: Thanh Yến cư bên kia làm ít bánh ngọt, sai người mang tới cho Lệ phi nếm thử. Lệ phi nhìn ta từ đầu tới chân:
“Đây đâu phải mang bánh cho ta, rõ ràng là Nhị hoàng tử đến cung ta mời người đấy.”
Lệ phi khẽ cười, giọng nói nhu hoà: “Thu Thiền, sau này ngươi được Nhị hoàng tử ưu ái, đừng quên là ai đã dẫn đường cho ngươi.”
“Ân đức của nương nương, Thu Thiền suốt đời không quên. Dù thế nào, Thu Thiền cũng là người của nương nương.”
Ta quỳ gối hành lễ nhưng Lệ phi lập tức đỡ ta dậy.
“Thu Thiền à, ngươi theo ta bao năm nay, ta vẫn luôn xem ngươi như muội muội. Làm gì có chuyện muội muội phải quỳ trước tỷ tỷ chứ.”
Ta làm ra vẻ hoảng hốt, Lệ phi thấy thế càng thêm hài lòng. Khi ta cáo lui đứng dậy, Bích Vân ở phía sau liếc nhìn ta bằng ánh mắt độc ác.
56.
Không rõ Triệu Diễn đã căn dặn thế nào, cả Thanh Yến cư từ cung nữ đến thái giám ai nấy đều lễ độ với ta, còn chỉ đường cho ta biết Triệu Diễn đang ở đâu.
Ta thấy Triệu Diễn đang bàn chuyện cùng một người áo đen. Thấy ta đến, Triệu Diễn vẫy tay, người kia lập tức lui xuống. Ta thấy trên thư án của Triệu Diễn có một phong thư, trên thư có dấu ký hiệu mà Tĩnh vương thường dùng.
Mọi chuyện đều đang diễn ra đúng như kế hoạch của ta. Triệu Diễn thấy ta nhìn phong thư, khẽ cười một tiếng, tiện tay định mở ra:
“Lý Kiêu, tỷ muốn xem thì cứ xem. Ta chẳng có gì phải giấu tỷ cả.”
“Ta không có gì để xem.” Ta chụp lấy tay Triệu Diễn, đóng thư lại, “Chỉ là vài ngày nữa là sinh thần của ngươi rồi, ta đang nghĩ không biết năm nay còn có thể đón sinh nhật với ngươi hay không.”
Sinh nhật của Triệu Diễn trùng với sinh nhật của Thái tử. Những năm trước, sinh nhật Thái tử đều được tổ chức linh đình ở điện Lân Đức, còn sinh nhật của Triệu Diễn chỉ có ta nấu một bát mì trường thọ ở Tê Vân điện cho hắn.
“Đương nhiên vẫn như mọi năm.” Triệu Diễn tiến sát lại gần ta, nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía trước.
Khóe môi hắn khẽ nhếch, dường như tâm tình rất tốt.
“Tỷ tỷ, đây đã là sinh nhật thứ mười mà tỷ mừng cho ta rồi.”
Ta muốn đẩy ra nhưng không đẩy được. Mặt Triệu Diễn vùi vào hõm vai ta, chóp mũi khẽ chạm lên vết sẹo nơi vai từng bị mũi tên xuyên thủng ở Ung Châu.
Hắn cười trông rất ngoan ngoãn, giọng nói mang theo chút nũng nịu:
“Chỉ cần tỷ ở bên ta… tỷ muốn gì ta cũng đều mang đến cho tỷ, được không?”