57.
Ngày mồng bảy tháng Mười, hoàng đế và hoàng hậu tay trong tay, đích thân chủ trì nghi lễ mừng sinh thần Thái tử. Sắc mặt Thái tử hồng hào, cùng Hoàng đế và Hoàng hậu đọc lời chúc, lập tức phá tan những tin đồn gần đây về việc thân thể Thái tử ngày một sa sút.
Chỉ có vài người hầu thân cận trong Đông cung biết rõ, đó là nhờ Thái tử miễn cưỡng uống vào loại dược liệu mạnh mới tạm thời hạ sốt, gắng gượng đứng ra dự lễ.
Cơn sốt cao không hạ của Thái tử kéo dài ngày một nghiêm trọng, thậm chí số ngày tỉnh táo cũng ít dần. Đủ loại phương thuốc đã được thử nhưng bệnh tình vẫn không có chuyển biến gì.
Hoàng đế đích thân rót rượu cho thái tử tại điện Lân Đức, giữ trọn thể diện cho hắn. Chúng thần bên dưới mặt vẫn không biến sắc nhưng trong lòng đều âm thầm suy đoán.
Thế nhưng ngay lúc không khí đang vui mừng, Hoàng đế đột nhiên nói ra một câu như sét đánh giữa trời quang:
"Trẫm đã nghĩ xong chiếu thư truyền ngôi, giao cho người thân tín nắm giữ. Chờ trẫm bách niên quy thiên, người ấy sẽ đưa chiếu thư ra, công bố người kế vị."
Một lời vừa dứt, bốn phía chấn động! Nếu người kế vị chính là thái tử, vậy chiếu thư này chẳng phải dư thừa sao?
Nhị hoàng tử lập công trở về, Hoàng đế lại không ban thưởng chút gì. Một hoàng tử xuất thân mẫu tộc không quyền không thế, nếu có đăng cơ cũng chỉ là cá nằm trên thớt, bị bá quan xâu xé.
Tam hoàng tử vẫn còn nằm trong tã lót, tương lai thế nào còn chưa thể định đoạt.
Rốt cuộc, ý định của Hoàng đế là gì đây?
Thái tử siết chặt nắm tay đến phát ra tiếng răng rắc, nét mặt cũng không còn giữ được bình tĩnh.
58.
Mà khi ta biết được tin này cũng là lúc đang ở Tê Vân điện mừng sinh thần cho Triệu Diễn. Người đến báo tin cho Triệu Diễn không hề tránh né ta, khiến ta đành phải nhận tin cùng Triệu Diễn.
Chiếu thư...
Triệu Diễn thấy ta thất thần, liền bật cười khẽ gọi:
"Lý Kiêu, chẳng phải hôm nay là tỷ đến mừng sinh nhật cho ta sao? Mì của ta sắp nguội rồi."
Ta xấu hổ, lúng túng đẩy chén mì về phía hắn, "Xin lỗi, Diễn nhi. Là lỗi của ta.”
“Ngươi... hãy ước một điều ước đi."
Triệu Diễn nhìn ta chằm chằm không hề chớp mắt: "Ta muốn cùng Lý Kiêu, năm nào cũng như hôm nay, ngày nào cũng như bây giờ."
Ta quay đầu né tránh ánh mắt nóng bỏng của hắn.
"Ước nguyện mà nói ra thì sẽ không linh nghiệm nữa."
"Thần linh..." Triệu Diễn khẽ cười như có như không, "Trên đời này làm gì có thứ ấy. Những thứ ta muốn, từ trước đến nay đều là tự tay cướp lấy."
Lời ấy chẳng những không may mắn mà còn mang hàm ý quá rõ ràng. Ta vừa định mở miệng thì bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân. Ta cau mày, kéo Triệu Diễn trốn vào phòng chứa củi bên cạnh.
Từ khe hở nhỏ bé trên cửa, ta bất giác mở to mắt kinh ngạc.
— Thái tử đáng lẽ phải ở điện Lân Đức, vậy mà lúc này lại xuất hiện cùng Quý phi tại Tê Vân điện hoang phế này!
59.
Quý phi ngơ ngẩn nhìn Thái tử chằm chằm, ánh mắt tràn đầy thương xót cùng trìu mến.
“Duệ nhi…”
Thái tử hơi mất kiên nhẫn: “Quý phi nương nương, người nói người có cách trị bệnh cho ta nên ta mới đến đây.”
“Trước kia chúng ta chẳng có bao nhiêu quan hệ, ta nghĩ vẫn nên bỏ qua chuyện cũ, đi thẳng vào vấn đề thì hơn.”
Quý phi ra vẻ đau lòng, ánh mắt lập loè: “Sao lại nói là không có quan hệ gì? Duệ nhi, con là do ta mang—”
“Thuốc đâu?” Thái tử nhíu mày cắt ngang, “Điện Lân Đức bên kia còn đang đợi ta, vậy mà ta lại thật sự tin lời một mụ điên mà đến đây.”
Trên mặt Quý phi dâng đầy vẻ đau khổ, từ từ lấy ra một cái bát rồi bất ngờ rút dao nhỏ rạch một đường trên cánh tay mình! Máu nhỏ từng giọt vào bát, ngay khoảnh khắc đó, Thái tử như chợt hiểu ra điều gì.
Thuốc dẫn!
Sắc mặt Thái tử trở nên dữ tợn, hai mắt gần như muốn trợn trừng mà bật khỏi hốc mắt: “Ngươi, ngươi!”
“Duệ nhi, mẫu thân hết cách rồi!” Quý phi bật khóc thảm thiết, “Hoàng hậu đã hại chết đứa con *****ên của ta, rồi sớm muộn gì cũng sẽ giết luôn đứa con thứ hai. Nàng ta sẽ không chịu dừng tay đâu!”
“Là mẫu thân có lỗi với con… đều tại ta đã uống thuốc kích sinh sớm, mới khiến con mang trong người bệnh căn. Nhưng mà… nhưng mà nếu không phải ta đổi con với đứa con của ả độc phụ kia, thì Hoàng hậu sao có thể để con sống yên ổn đến tận bây giờ?!”
Chẳng trách, chẳng trách Quý phi luôn ngược đãi Triệu Diễn đến vậy.
Ta từng cho rằng đó chỉ vì nàng ta căm hận Hoàng đế, nào ngờ Triệu Diễn lại là con ruột của kẻ thù nàng!
Thế nhưng mẫu thân ruột của Triệu Diễn… lại nhiều lần ra tay muốn giết hắn! Ta siết chặt tay Triệu Diễn, vậy mà sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh, chỉ khe khẽ vuốt nhẹ đầu ngón tay ta.
“Ta không có mẫu thân. Dù là ai đi nữa.” Triệu Diễn thì thầm bên tai ta.
Bên kia, Thái tử như tỉnh táo lại, ánh mắt mơ hồ khó đoán. Hắn ngửa đầu uống cạn bát máu kia.
“Mẫu… Quý phi nương nương, chuyện này còn ai khác biết không?”
“Không còn, tuyệt đối không còn.” Quý phi nóng lòng nhìn Thái tử, giọng run rẩy, “Duệ nhi… mẫu thân có thể ôm con một cái không…”
Thái tử dịu dàng dang tay, thật giống như một người con hiếu thuận.
Thế nhưng ngay khoảnh khắc sau đó, hắn bỗng siết chặt cổ Quý phi, gân xanh nổi lên cuồn cuộn. Sắc mặt Thái tử âm trầm nặng nề, không ngừng lặp đi lặp lại một câu:
“Chuyện cười! Ta là con ruột của đương kim Hoàng hậu, là Thái tử danh chính ngôn thuận…”
Quý phi chết dưới tay Thái tử trong nỗi khiếp đảm, đến chết cũng không thể nhắm mắt.