Tri Xuân Thu

Chương 20




65.

“Lý Kiêu… nàng cũng thật tàn nhẫn.”

Ta giật mình quay người lại, thấy Triệu Diễn đã đứng trước đầu giường. Bóng dáng hắn kéo dài dưới ánh nến, khuôn mặt mờ mịt trong bóng tối, ngực phập phồng theo lời nói.

“Ban đầu ta chỉ biết nàng muốn làm tỷ tỷ ta, không ngờ còn muốn làm mẫu phi của ta.” Giọng hắn trầm đục như đang cố kìm nén điều gì.

Ngay sau đó, cằm của ta bị hắn siết chặt. Ta nghiêng đầu nhìn, thấy Hoàng đế đang ngất xỉu trên ghế sơn mài ngoài cửa.

“Diễn nhi, việc này chẳng phải bất lợi đối với ngươi.”

Ta bình thản nói, “Một là ta có thể phối hợp cùng ngươi bên trong bên ngoài, hai là để điều tra tốt hơn về chiếu truyền ngôi, ba là giúp ngươi tránh sự kiềm chế của Dung thị.”

“Ngươi đang giận cái gì?”

“Hay lắm, một hai ba cơ đấy.” Triệu Diễn khẽ cười.

Hắn nhìn ta từ trên cao, trong mắt sóng ngầm cuộn trào, “Nàng vì báo thù mà ngay cả bản thân cũng tính kế. Ta có nên khen nàng một câu không nhỉ?”

Ta không hề biểu lộ. Ngày này có lẽ chỉ là sớm muộn mà thôi.

“Ngươi đã biết hết.”

“Nàng chưa từng muốn giấu ta.” Triệu Diễn đưa tay vuốt mặt ta, hành động dịu dàng đến mức như ảo giác. Nhưng giây tiếp theo, tay hắn đặt lên cổ ta, dường như chỉ cần hơi siết cũng có thể cướp hết không khí của ta.

“Lý Kiêu, đôi khi ta thật muốn giết nàng.”

Triệu Diễn thì thầm bên tai ta, “Như vậy chúng ta sẽ luôn bên nhau. Ta cũng không phải nhìn thấy bộ mặt giả tạo của nàng nữa.”

66.

Mười năm trước, ngay lần đầu gặp Lý Kiêu, ta đã biết nàng có toan tính gì đó. Lúc đó, nàng định quay bước rời đi nhưng khi nhìn thấy ngọc bội của ta thì dừng lại. Đó là ngọc bội chỉ Hoàng tử mới có. Nàng muốn đóng kịch với ta, vậy ta cũng không bóc trần nàng.

Ban đầu, ta chỉ muốn xem Lý Kiêu giả vờ đến mức nào. Nhưng cuối cùng, ta lại để trái tim mình bị nàng lừa mất. Ngay từ đầu nàng đã nói thật tên mình với ta.

Lý Kiêu, con gái của Thừa tướng Lý Bá An ngày trước. Lý Bá An từng là Thái phó dạy dỗ Hoàng đế, tĩnh vương và các hoàng tử khác.
Nhưng trong cuộc tranh đoạt ngôi vị, Lý Bá An kiên quyết không chọn theo bất cứ phe cánh nào.

Thậm chí, việc tĩnh vương bình yên vô sự ở Bắc cảnh cũng là do Lý Bá An cùng Tiên đế tính kế, chỉ để tránh hoàng đế sau khi lên ngôi sẽ hãm hại huynh đệ.

Nhưng vì thế, việc *****ên Hoàng đế làm sau khi lên ngôi là thanh trừng nhà họ Lý. Nhà họ Trình và nhà họ Lý từ lâu đã đối nghịch, Hoàng hậu cũng đã không ít lần xúi giục.

Năm Sùng Ninh thứ nhất, Lý thừa tướng cả đời thanh liêm bị vu cáo *****, kết bè kết đảng, bán quan bán tước… tổng cộng mười tội trạng, gia tộc bị tịch thu toàn bộ tài sản.

Lý Kiêu muốn báo thù, muốn làm sáng tỏ án oan, muốn tự tay trừng trị kẻ sát hại phụ thân nên nàng lợi dụng ta. Ta nguyện ý nhận lấy điều đó như mật ngọt.

Thế nhưng tròn mười năm rồi. Ta vốn nghĩ trong giả dối vẫn có chút thật lòng. Ta từng cứng đầu nghĩ rằng: Lý Kiêu nói tên thật với ta là vì nàng tin tưởng ta.

Nay ta mới biết, đó chỉ là “Sự bảo đảm” nàng trao cho “Nhị hoàng tử.”

67.

Nụ cười của Triệu Diễn càng sâu, trong mắt dường như chứa đựng chấp niệm đến vô cùng vô tận.

“Nàng chỉ là không tin ta thôi.” Đôi tay lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng ***** gò má ta.

“Nàng sợ hoàng đế thật sự sẽ truyền ngôi cho ta, sợ ta vì danh chính ngôn thuận mà không giết hoàng thượng. Nàng sợ ta sẽ mềm lòng vì Hoàng hậu là mẫu thân ruột thịt, nàng sợ ta sẽ không giết bà ta.”

Triệu Diễn thở dài, môi gần như chạm vào vành tai ta.

“Lý Kiêu, nàng xem ta như con chó, sao còn không tin cả con chó của mình?”

Ý nghĩ của ta bị Triệu Diễn bóc trần hết thảy, ta cũng chẳng còn muốn diễn với hắn thêm nữa. Mặt ta lạnh đi ngay tức khắc.

Ta cười nhạt, “Chó có bò lên giường chủ sao? Chó hoang không thể thuần phục.”

Triệu Diễn cười khẽ, tiếng cười ngày càng vang dội, đến mức vai cũng khẽ rung lên.

“Lý Kiêu, cuối cùng thì nàng cũng không còn giả bộ thận trọng trước mặt ta nữa rồi.”

“Không đúng, ta nên gọi nàng là gì đây?” Triệu Diễn nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ nhào nặn dái tai ta, “Tỷ tỷ, hay là… mẫu phi?”

Nếu lúc đầu biết Triệu Diễn điên cuồng thế này, ta thật nên cân nhắc xem có nên dính vào chuyện phiền phức này không. Một tia sáng lạnh lóe lên, dao găm trong tay ta thẳng hướng ngực Triệu Diễn đâm tới. Nhưng hắn không tránh như ta dự đoán, thậm chí tay hắn còn đặt lên tai ta mà *****.

Ta bỗng thu sức lực trên tay lại, dao găm dừng lại cách tim hắn chỉ một chút.

68.

“Tiếp tục đi.” Triệu Diễn khẽ cười, thậm chí hơi cúi người sát lại gần ta, “Làm nhi thần, vì mẫu phi mà chết cũng luôn sẵn lòng.”

Mặt ta không biểu cảm, tay vẫn cầm chặt con dao găm. Nhưng khi Triệu Diễn càng lúc càng tiến gần, nhìn thấy con dao sắc bén sắp đâm vào ngực hắn, ta buông lỏng, dao găm “lạch cạch” rơi xuống đất.

“Ta biết nàng không nỡ.” Triệu Diễn đan cài ngón tay vào kẽ tay ta.

Ta lạnh lùng nói: “Ngươi cút đi, ta sẽ coi như ngươi chưa từng đến.”

“Lý Kiêu, hiện giờ nàng có thể nghĩ cách giết Hoàng đế Hoàng hậu, nhưng vụ án nhà họ Lý thì sao? Sinh mạng của chính nàng thì sao? Lý Dực giờ chỉ còn có mỗi nàng là người thân.”

“Thái tử đang bệnh, Hoàng đế bất ngờ nói có chiếu truyền vị; giờ Thái tử khỏi bệnh, lại sốt sắng hơn ai hết. Hắn đã liên lạc với bạn cũ của nhà họ Trình và nhà họ Dung rồi.”


Đầu ngón tay Triệu Diễn lạnh ngắt, ta cứ như bị con rắn quấn lấy nhưng hắn lại cứ nghĩ ta coi hắn như con chó. Triệu Diễn càng sát lại gần, cuối cùng ta không nhịn được nữa, giáng cho hắn một cái vào mặt.

“Đủ rồi. Đã gọi ta là mẫu phi thì lăn xuống khỏi giường ta ngay.”

Mặt Triệu Diễn bị ta tát sang một bên nhưng hắn không giận mà còn cười to. Hắn thân mật dụi sát tay ta, đặt môi lên lòng bàn tay ta:

“Mẫu phi, không thể chỉ cho chó cắn người mà không cho chó chút lợi ích nào được.”