Tri Xuân Thu

Chương 5




11.

Triệu Diễn thấy ta không nói gì, liền chỉ ra cửa Tê Vân điện, nói rõ ràng từng chữ từng chữ một:

“Được, ta không làm khó tỷ tỷ.”

“Nếu tỷ thực sự vì thân phận này mà muốn xa cách ta, vậy thì bây giờ cứ quay người rời đi, ta tuyệt đối không ngăn cản. Chúng ta coi như chín năm qua chưa từng quen biết.”

Ta chần chừ ngẩng đầu nhìn Triệu Diễn, tay vô thức đưa lên chạm vào vai hắn, sau đó nghe thấy hắn khẽ “hự” một tiếng.

“Ngài, ngài làm sao vậy?”

Người trước mặt quay đầu sang phía khác, không nhìn ta:

“Tỷ đã muốn coi ta như người xa lạ, còn hỏi làm gì nữa?”

Ta cau mày, chỉ cảm thấy hắn đang giở tính trẻ con. Không nói thêm lời nào, ta kéo áo hắn xuống, quả nhiên nhìn thấy những vết roi trải dài từ lưng lên đến vai, máu đã thấm đỏ cả lớp áo lót trắng.

“Quý phi lại đánh ngài nữa sao?! Hoàng đế đều mặc kệ sao! Thương tích nghiêm trọng thế này còn chạy tới Tê Vân điện làm gì, sao không lo xử lý vết thương trước!”

Triệu Diễn nhìn ta, giọng bình thản đến lạ: “Nếu hôm nay ta không đến, liệu chúng ta còn có ngày mai không?”

Ta né tránh ánh mắt của hắn, chỉ lôi bình thuốc ra định bôi cho hắn. Nhưng Triệu Diễn bất ngờ nắm chặt lấy tay ta.

“Lý Kiêu, nếu hôm nay tỷ muốn xen vào chuyện của ta thì về sau không thể hối hận.”

“Giống như chín năm trước, tỷ từng đưa cho ta thức ăn. Lúc đó ta chưa từng hỏi, còn bây giờ ta chỉ cho tỷ một cơ hội duy nhất. Nếu tỷ đã quyết tâm xen vào thì đừng mong dễ dàng rũ bỏ ta nữa.”

Ta khẽ thở dài, đầu ngón tay chấm thuốc, nhẹ nhàng bôi lên lưng hắn.

“Ta coi ngài như đệ đệ. Ta mặc kệ ngài thì còn ai lo quản ngài nữa đây?”

Triệu Diễn bật cười khe khẽ, lời nói thì thầm mang theo lưu luyến:

“Lý Kiêu, ta biết mà, tỷ không nỡ bỏ ta. Cho dù là…”

Ta đang mải chăm chú nhìn những vết thương trên lưng hắn nên không nghe rõ câu sau hắn nói gì.

Trên lưng Triệu Diễn là những cơ bắp chắc nịch, xương bả vai khẽ phập phồng theo từng nhịp thở. Làn da dưới ngón tay nóng rực, bột thuốc rơi rắc trên những vết thương cũ mới chồng chéo lên nhau.

Nhìn đường nét cơ thể rắn rỏi ấy, ta chợt nhận ra: đứa trẻ nhỏ đáng thương năm nào giờ đã là một thiếu niên cao lớn hơn cả ta.

Ta bỗng nhớ lại cảnh tượng hôm nay trong Lân Đức điện. Ta tò mò hỏi: “Diễn nhi, ngươi học võ khi nào vậy?”

“Bình thường Quý phi bắt ta quét dọn ở chuồng ngựa cùng thái giám.”

“Trại huấn luyện Huyết Vệ ở ngay gần đó, ta lén học được vài chiêu. Có lẽ ta cũng có chút thiên phú.”

Chuồng ngựa sao? Cái trò sỉ nhục người khác đến mức ấy, quả đúng là phong cách của Quý phi. Ta xót xa vuốt nhẹ lên mái tóc Triệu Diễn. Định thu tay về nhưng lại bị bàn tay nóng bỏng của hắn giữ chặt, làm thế nào cũng không rút ra được nữa.

Còn về Huyết Vệ, đó là tổ chức Hoàng đế nuôi để ám sát và hộ vệ, quả thực ai nấy đều có võ nghệ cao cường. Nhưng…

“Tỷ tỷ, trước kia tỷ từng nói, trong hoàng cung này hoặc là trèo lên cao, hoặc là chết.”

“Tỷ mong ta là kẻ biết trèo lên, đúng không? Leo đến tận đỉnh cao nhất.”

Triệu Diễn ngồi xổm trước mặt ta, ép tay ta áp lên khuôn mặt tuấn tú của hắn. Chỉ là đôi mắt hắn bị tóc mái che khuất, ta không nhìn rõ được tâm tư trong đó.

“Chỉ cần tỷ ở bên ta, tỷ muốn gì, ta cũng đều thực hiện cho tỷ.”

Thật như vậy sao?

Ta nhìn Triệu Diễn trước mặt, bóng dáng hắn và đứa trẻ co ro nơi góc tường chín năm trước chồng lên nhau.

Ta lại thấy hắn… có chút giống chó nhỏ.

12.

Dường như sau mười bảy năm, cuối cùng Hoàng đế cũng nhớ ra mình còn có một đứa con trai như thế. Hắn chỉ định cho Triệu Diễn ở tại Thanh Yến cư, còn phân phát vô số nô tài hầu hạ, ban thưởng rất nhiều vật phẩm. Thậm chí còn cho phép Triệu Diễn mỗi ngày được đến Thái Hoa điện học tập cùng Thái tử.

Lệ Phi thì phá tung hết mọi thứ trong thư phòng, toàn bộ Tễ Nguyệt điện bị không khí ám ách bao trùm, ai cũng không dám thở mạnh.

“Sao lại thế này! Sao chỉ có bụng của bổn cung là không chịu nghe lời!”

“Tiểu tiện nhân Lan tần kia năm nay đã sinh được tam hoàng tử, Quý phi lúc trước bị Hoàng hậu hãm hại sảy thai một lần vẫn sinh được Nhị hoàng tử, sao chỉ có bổn cung là một mực không thể mang thai?!”

Lệ Phi dù có ăn mặc lộng lẫy trong tiết Vạn thọ cũng không nhận được lời khen nào từ Hoàng đế. Chỉ vì vụ việc của bộ Thiết Lặc, toàn bộ cung điện đều hướng ánh mắt về Triệu Diễn.

Ta và Bích Vân đều cúi đầu, quỳ trước mặt Lệ Phi. Bích Vân liếc nhìn ta rồi đứng lên bóp vai cho Lệ Phi:

“Xin nương nương bớt giận. Phụ thân của Quý phi chỉ là một tiểu quan, bản thân lại là một bà điên, có con cũng chẳng có nghĩa lý gì. Nhị hoàng tử chịu đựng Quý phi đánh đập tra tấn bao năm mà Hoàng thượng trước nay cũng chưa từng quan tâm.”

“Huynh trưởng của nương nương của chúng ta là Tổng binh Lĩnh Nam chính tam phẩm, phụ thân là Thủy sư Đề đốc nhị phẩm. Vừa rồi mới dành chiến thắng, Hoàng thượng liền tặng nương nương cây san hô cao ba thước. Dù nương nương không có con nối dõi, Hoàng thượng vẫn rất coi trọng nương nương...”

“Bộp!” một tiếng vỗ vang, mặt Bích Vân bị Lệ Phi tát lệch sang một bên.

“Đồ ngu!”

Lệ Phi lạnh lùng nói: “Trong tay phụ thân và huynh trưởng ta có binh quyền, Hoàng thượng tất nhiên coi trọng. Nhưng nếu ta mãi không có con, binh quyền ấy lại càng dễ trở thành cái gai trong mắt Bệ hạ.”

Trước đây ta cứ nghĩ trong mắt Lệ Phi chỉ có việc ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, giả bộ yếu đuối để tranh sủng, giờ mới biết không hẳn là vậy. Cũng đúng thôi, người trong hoàng cung này có ai mà thật sự đơn giản?

Lệ Phi giương cằm nhìn ta: “Thu Thiền, ngươi có ý kiến gì không?”

Ta chạm trán dưới sàn nhà lạnh băng, đáp: “Bẩm nương nương, nô tỳ ngu dốt, có vài lời không biết có nên nói hay không.”

“Cứ nói đi, bổn cung không trách ngươi.”

Ta lên tiếng:

“Mẹ quý nhờ con, con quý nhờ mẹ. Chỉ là công sinh thành không so được với công dưỡng, mấy năm qua Quý phi đối với Nhị hoàng tử điện hạ chẳng có chút công ơn nuôi dưỡng nào...”

Lệ Phi nhướn mày nhìn ta một cái. Nàng ta lẩm bẩm:

“Quý phi trong bộ dạng điên khùng như vậy, e cũng chẳng sống được bao lâu. Hoàng hậu hận mẹ con Quý phi đến thế, đến lúc đó lại không thể giao cho Hoàng hậu nuôi...”

Ta vẫn ngồi quỳ ngay ngắn, không nói thêm gì nữa.