Tri Xuân Thu

Chương 6




13.

Đại học sĩ ở Văn Hoa điện hết lời khen ngợi: “Nhị Hoàng tử trời sinh thông minh, nhìn qua một lần là nhớ,” khiến cho Nhị Hoàng tử Triệu Diễn bỗng trở nên rất được trọng vọng trong triều.

Hắn trở nên bận rộn hơn hẳn, Hoàng đế cũng thường xuyên triệu kiến Triệu Diễn đến Ngự thư phòng để hỏi han. Ngay cả nơi ở Thanh Yến cư của hắn hiện tại cũng phần lớn là người của Hoàng đế, danh nghĩa là hầu hạ nhưng thực chất là giám sát chặt chẽ.

Không biết bằng cách nào mà Triệu Diễn vẫn có thể thoát được sự giám sát ấy, hắn vẫn giữ thói quen hai ngày một lần gặp ta ở Tê Vân điện. Ta không còn dạy hắn học chữ nữa, phần lớn thời gian chúng ta chỉ cùng ngồi ăn cơm rồi trò chuyện cùng nhau, như thể mọi chuyện vẫn như thuở trước.

“Tỷ tỷ, hôm nay ban ngày gặp được tỷ, tỷ lại chỉ dám đứng từ phía xa dám gọi ta là Nhị Hoàng tử, khiến ta đau lòng lắm.”

Triệu Diễn ngồi trên ghế đá trong hoa viên Tê Vân điện, nghịch ngợm với ngón tay ta như đứa trẻ tìm thấy món đồ chơi mới. Ta chọc vào lòng bàn tay hắn, không khỏi thở dài.

“Trong cung có biết bao người, nếu không gọi ngươi là Hoàng tử thì gọi thế nào đây? Ngươi muốn ta bị chém đầu sao?”

Triệu Diễn cười mỉm: “Bây giờ chỉ còn có hai chúng ta, không nên gọi ta như vậy nữa.”

Ta nhẹ nhàng gọi: “Diễn nhi… Triệu Diễn.”

“Hôm nay Lệ phi nói gì với tỷ tỷ thế?”

Gần đây, Lệ phi thường xuyên tỏ ra thân thiện với Triệu Diễn, lại gửi không ít lễ vật đến Thanh Yến cư. Ngay cả khi Hoàng đế đến thăm Tễ Nguyệt điện, Lệ phi còn rơi vài giọt nước mắt, nói thương cảm cho số phận tội nghiệp của Nhị Hoàng tử từ tấm bé.

Trong khi đó, mọi vật phẩm Hoàng đế ban cho Cảnh Dương cung đều bị Quý phi ném bỏ. Cung nhân cũng nói bệnh điên của Quý phi ngày càng nghiêm trọng, mỗi ngày ngồi trước cửa cung chửi rủa không ngừng, tiếng kêu vang như tiếng chim cú khiến người nghe sợ hãi.

Triệu Diễn nở nụ cười chế nhao: “Lệ phi không có con nên muốn ta làm con nuôi.”

“Nhưng ta không muốn.” Cuối cùng hắn cũng chán trò nghịch ngợm ngón tay ta, lại lấy bàn tay lớn chèn từng ngón tay vào kẽ tay ta, “Lý Kiêu, ta chỉ cần có một người thân là tỷ thôi.”

Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Diễn Nhi, trước khi có thể làm theo ý mình, nhiều lúc không thể tùy tiện được.”

Ta nhắc nhở hắn: “Sau lưng Lệ phi là Dung gia.”

Triệu Diễn cười vô hại nhưng ánh mắt lại khiến ta cảm thấy lạ lẫm. Trông hắn y như một con rắn thè lưỡi.

“Yên tâm đi, ta chỉ không muốn thêm một mẫu thân phiền phức nữa thôi.


“Còn về phần Dung gia, tất nhiên mọi người có thể hợp tác cùng có lợi.”

14.

Năm hết Tết đến, Tĩnh vương sắp trở về Yến châu, ta tìm cách gặp hắn một lần. Hắn nhận lấy thư ta đưa rồi hỏi xem có muốn đi theo không. Hắn nói đừng lo, sẽ có cách lặng lẽ đưa ta ra khỏi hoàng cung.


Ta lắc đầu: “Cảm ơn Tĩnh vương. Thay ta gửi lời hỏi thăm… hắn.”

Tĩnh vương thở dài, cũng không khuyên nhủ thêm nữa. Nhìn bóng lưng hắn khuất dần, ta nhớ tới câu cuối cùng trong bức thư mình viết:
[Năm nay đã là năm Sùng Ninh thứ 19, nhưng chuyện cũ vẫn không dám quên.]

Tạm biệt Tĩnh vương, ta đến gặp một người quen cũ. Người ấy là Tiểu Đức Tử cùng ta vào cung, giờ đã làm Thượng bảo đại giám.

Ngày hôm sau, khi Thái tử luyện tập cưỡi ngựa bắn cung tại Thượng Tứ viện té ngã bị thương. Hoàng thượng thương xót Thái tử, tuyên bố tháng ba Xuân thú sẽ do Nhị Hoàng tử Triệu Diễn theo cùng.

15.

Nghe nói Thái tử ở Đông cung nổi trận lôi đình, xử phạt cả mấy chục cung nhân từ trên xuống dưới. Mấy ngày liền trong Đông cung đều vang lên tiếng than khóc. Thế nhưng dù điều tra thế nào cũng chỉ thấy đây có vẻ là một tai nạn ngoài ý muốn.

Triệu Diễn với nhà họ Dung qua lại ngày càng mật thiết, gần đây Lệ Phi cũng thường xuyên trao đổi thư từ với người trong nhà. Nhưng ở Tễ Nguyệt điện, Lệ Phi lại âm thầm thở dài, nhận xét Triệu Diễn “hoàn toàn không phải người lương thiện.”

Lúc nàng nhìn chăm chăm vào mặt ta, cuối cùng buông một câu đầy ẩn ý:

“Thu Thiền, ngươi nói xem chuyến này nối dây với Nhị hoàng tử, có phải là dẫn sói vào nhà không?”

Ta quỳ rạp dưới đất, cúi thấp người: “Nô tỳ ngu muội, không dám bàn luận chuyện lớn của nương nương.”

“Nhưng nếu nô tỳ có thể làm việc gì đó cho nương nương, nhất định nguyện chết không từ.”

Lệ Phi khinh bỉ hừ một tiếng, vẫy tay cho ta lui xuống:

“Chỉ là một tiểu cung nữ như ngươi, cũng không nghĩ ra được lý do gì.”

“Nhưng bổn cung cũng sẽ không hại ngươi, nói không chừng còn giúp ngươi leo lên cao hơn nữa đấy.”

Từ ngày đó, tất cả việc liên quan đến Nhị hoàng tử, Lệ Phi đều giao cho ta xử lý. Nếu có việc liên quan đến Thanh Yến cư, cũng đều là ta nhận trách nhiệm.

Lệ Phi muốn ta báo cáo mọi động tĩnh của Triệu Diễn cho nàng biết.
Triệu Diễn biết rõ điều này nhưng chưa từng hỏi ta, cũng như chẳng hề nghi ngờ. Mỗi lần đến Thanh Yến cư, hắn đều vòi vĩnh ta nói chuyện nửa ngày, còn bắt ta ăn cơm cùng.


Hắn không cho phép ta lén hành lễ hay gọi hắn là Hoàng tử điện hạ. Mọi chuyện cứ như hồi ta gọi hắn là “Tiểu cẩu nhi” ngày xưa vậy. Chỉ có điều, đôi lúc ánh mắt hắn tươi cười nhìn ta lại khiến ta cảm thấy bất an.

Rốt cuộc một con chó ngoan không nên có ánh mắt như thế.


Nhưng dẫu sao đi nữa, đến ngày 15 tháng 3, xe ngựa trong Hoàng cung rầm rộ tiến về phía bãi săn Mộc Lan.