Tri Xuân Thu

Chương 8




20.

Ta cùng mấy cung nữ, thái giám giữ khoảng cách không gần không xa mà đi theo phía sau Triệu Diễn. Hắn gần như bách phát bách trúng. Chỉ trong chốc lát, xung quanh đã ngã xuống không ít thỏ rừng, cáo hoang, mấy tiểu thái giám theo sát sau lưng để nhặt xác con mồi.

Ta đang thất thần thì Triệu Diễn bất ngờ quay đầu. Tuấn mã đen tuyền dừng lại ngay trước mặt ta.

“Tỷ biết cưỡi ngựa không?”

Ta lắc đầu. Triệu Diễn cong môi nhìn ta rồi bất ngờ nghiêng người xuống, một tay nhấc ta lên, đặt ngồi vững vàng trước người hắn. Khung cảnh trước mắt thay đổi quá nhanh, ta không nhịn được khẽ kêu một tiếng.

“Tỷ tỷ đừng sợ.”

Triệu Diễn ghé sát bên tai ta, nói nhỏ. Hắn nắm lấy tay ta, dẫn ta giữ chắc dây cương. Ta có chút bất đắc dĩ:

“Chơi vui sao? Thái tử không có mặt, ta cứ tưởng hôm nay ngươi sẽ cố giành danh hiệu đứng đầu trước mặt Hoàng thượng.”

Nét cười nơi khóe môi Triệu Diễn không thay đổi nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ giễu cợt.

“Dạo này ta đã quá nổi bật rồi. Nếu lại gây chú ý nữa, e rằng Hoàng thượng có muốn giả vờ cũng không giả vờ nổi nữa.”

Triệu Diễn cong mắt cười: “Ta thì không sao. Chỉ sợ nếu Hoàng thượng tìm cớ trị tội ta, sẽ khiến tỷ tỷ đau lòng vô ích.”

Ta nhất thời không biết đáp thế nào.

Bỗng nhiên, Triệu Diễn nhẹ nhàng ***** lòng bàn tay ta rồi hỏi:
“Lý Kiêu… tỷ thật sự không biết cưỡi ngựa sao?”

Hắn bất ngờ siết chặt tay khiến lòng bàn tay ta đau nhói. Ta giật tay ra, vừa xấu hổ vừa giận, trừng mắt nhìn hắn.

“Lúc mới vào cung ta từng làm cung nữ quét dọn, cũng từng giặt đồ ở Hoán Y Cục. Tay có vết chai là chuyện bình thường, không giống như quý nhân các người…”

Nói được nửa câu, ta chợt nhớ đến quá khứ khốn khó thuở nhỏ của Triệu Diễn, liền im bặt.

“Ta là con chó nhỏ tỷ nhặt về, tất nhiên không phải hạng người cao quý gì.”

Hơi thở của Triệu Diễn phả nhẹ qua tai ta, “Hai kẻ đáng thương như chúng ta, vốn nên ở bên nhau.”

Quá gần rồi.

Ta thẳng lưng, muốn kéo giãn khoảng cách giữa ta và hắn nhưng đúng lúc đó, biến cố đột ngột xảy ra. Kèm theo một tiếng hổ gầm vang dội, từ trong rừng đột nhiên lao ra một con hổ đốm đen to lớn!

21.

Súc sinh đó cắn mạnh vào chân sau của con ngựa, bị Triệu Diễn quất một roi thật mạnh. Ngựa bị hoảng, lập tức chạy loạn về phía sâu trong rừng.

“Đừng sợ, ôm chặt lấy ta.”

Triệu Diễn vòng tay ôm eo ta, hai chân kẹp chặt vào thân ngựa để khống chế nó. Mà phía bên kia, con hổ bị đánh đau không những không lùi lại mà ánh sáng xanh trong mắt càng loé lên, điên cuồng đuổi theo sau chúng ta. Phía trước chính là vách núi, Triệu Diễn vỗ nhẹ tay ta.

“Ta đếm ba, hai, một, chúng ta cùng nhảy sang bên sườn.”

Ba, hai, một.

Ta nghiến răng nhảy khỏi lưng ngựa, nhưng cơn đau đớn trong dự liệu lại không ập đến. Triệu Diễn ôm chặt lấy ta, một tay bảo vệ đầu, tay kia giữ lấy eo ta. Ta ngã lên người hắn, hoàn toàn không bị thương chút nào.

Giây tiếp theo, Triệu Diễn liên tục bắn ba mũi tên về phía con hổ, trúng ngay mặt nó. Con hổ lúc này mới hoàn toàn tắt thở. Ta đứng tại chỗ run rẩy, Triệu Diễn kéo ta vào lòng vỗ về. Hắn vỗ đầu ta, giống như ta từng vô số lần vỗ về hắn trước kia.

“Được rồi, được rồi Lý Kiêu. Không sao rồi.”

22.

Nhưng khu săn bắn mùa xuân đã được kiểm tra từ trước, tuyệt đối không thể xuất hiện con hổ lớn như vậy. Huống hồ con hổ đó lại không sợ đau, bị đánh vẫn tiếp tục đuổi theo chúng ta. Rõ ràng là con hổ này có điều bất thường.

Triệu Diễn bước đến gần xác hổ, vạch mí mắt nó ra xem.

“Có người hạ thuốc rồi.”

Ta nhíu mày, “Là…”

“Là Hoàng hậu.”

Triệu Diễn thong thả rút ra một con dao nhỏ từ tay áo, đầu ngón tay nhẹ lướt qua lưỡi dao như để kiểm tra độ sắc bén. Ngay sau đó, lưỡi dao cắm thẳng vào lớp da hổ. Xác hổ vẫn còn ấm bị xẻ toạc ra, máu tươi men theo lưỡi dao chảy xuống, dính vào các đốt ngón tay thon dài của hắn, thậm chí bắn cả lên má hắn.

Hắn lại hoàn toàn không để ý, vẫn cười với khóe mắt cong cong, như thể vừa làm một chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.

“Ta lấy da hổ này làm cho tỷ tỷ một tấm thảm, được không?”

Ta dùng khăn tay nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt hắn.

“Làm sao ngươi biết là người của Hoàng hậu?”

“Trong bọn thái giám theo chúng ta trước đó, có người cầm lệnh bài của Trình gia.” Nụ cười của Triệu Diễn vẫn không thay đổi, nhưng trong mắt lại ánh lên vẻ lạnh lẽo thấu xương.

Hắn hơi nghiêng đầu, như vừa nhớ ra chuyện gì thú vị, cười càng sâu hơn, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành:

“Nhưng mà, những kẻ đó giờ chắc đều ngừng thở cả rồi.”

23.

Khi ta và Triệu Diễn quay về thì trời đã tối đen. Thế nhưng không ai bẩm báo với Hoàng thượng, cũng chẳng có ai ra ngoài tìm kiếm chúng ta. Dường như việc Triệu Diễn thân là Nhị hoàng tử, không xuất hiện trong yến tiệc lại là chuyện hoàn toàn bình thường.

Ta biết chuyện Quý phi từng bị giam giữ năm xưa không thể tách rời khỏi Hoàng hậu, nhưng không ngờ bà ta căm hận đến mức cả Triệu Diễn cũng không buông tha. Cũng phải thôi, Triệu Diễn bị Quý phi hành hạ suốt mười mấy năm, cái ăn cái mặc chẳng khác gì kẻ ăn mày.

Là chủ hậu cung, Hoàng hậu sao có thể không biết những chuyện khuất tất ấy? Huống hồ giờ đây Triệu Diễn dường như đã có khí thế muốn tranh đoạt với Thái tử, Hoàng hậu tự nhiên sẽ muốn ra tay trước để chiếm thế thượng phong. Còn về phần Hoàng thượng…

Ta chợt nhớ đến khuôn mặt nghiêm nghị trong xe ngựa kia, bất giác thấy buồn nôn.

Đến giờ Tuất, Lệ phi sai Bích Vân đến truyền lời, bảo ta đêm nay không cần quay về hầu hạ, cứ ở lại bên cạnh Triệu Diễn là được. Khi nói ra những lời ấy, ánh mắt của Bích Vân như muốn ăn tươi nuốt sống ta, dường như có thể phun ra độc khí.

Đến giờ Hợi, hình như Triệu Diễn đã nghỉ ngơi trong trướng. Ta đứng gác bên ngoài, đêm đầu xuân se lạnh, gió rét thổi đến tê cứng tay chân. Thế nhưng ta hoàn toàn không để ý, trong đầu cứ xoay vần những chuyện xảy ra gần đây. Luôn có cảm giác như có điều gì đó không ổn.

Đột nhiên, ta nghe thấy giọng Triệu Diễn từ trong trướng gọi ta: “Thu Thiền.”