Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Chương 50: Chương 50




Võ thị nhìn nhánh hoa lan trắng ngoài cửa sổ, thở dài: “Ta cũng từng là thiếu nữ dịu dàng lương thiện, chẳng phải cũng bị ông ta từng bước ép thành người phụ nữ mạnh mẽ như bây giờ sao!”

Phượng Hòa không biết vì sao lại cảm thấy bi thương.

Nàng nhớ đến Tôn Ngọc Diên đang khóc lóc, rồi nhìn Võ thị trước mặt đã già nua mệt mỏi, nhẹ giọng mở lời: “Không biết bà muốn ta giúp thiếu phu nhân như thế nào?”

Võ thị nhớ đến chuyện chính, nhanh chóng thoát ra khỏi cảm xúc đau khổ, vội vàng nói: “Hôm đó đại phu đã kê đơn cho Ngọc Diên, nhưng sau khi Ngọc Diên uống lại không thấy có gì tiến triển, không biết vương nữ có cách nào không?”

“Thuốc đã mang đến chưa?”

“Mang rồi, đã mang rồi.” Võ thị lấy một tờ giấy mỏng ra đưa cho Phượng Hòa.

Phượng Hòa mở ra xem kỹ, có thể là đại phu kia sợ gây rắc rối nên chỉ dùng những loại thuốc giữ thai rất nhẹ nhàng, đối với tình trạng hiện tại của Tôn Ngọc Diên gần như không có tác dụng đáng kể.

 

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói: “Phu nhân, nếu ta giúp các người, có lẽ sẽ mang đến rắc rối cho bản thân, vì vậy chúng ta cần nói rõ trước, thứ nhất, ta không thể đảm bảo nữ nhi của bà sẽ sinh con thuận lợi, ta chỉ có thể cố gắng hết sức, thứ hai, ta hiểu y thuật, việc giữ thai cho thiếu phu nhân không được để lộ ra ngoài, chỉ có ba chúng ta biết.”

“Ta đồng ý với ngươi.” Võ thị không thể chờ đợi hơn, bà ấy đã âm thầm hỏi thăm nhiều đại phu, họ đều không giúp được nữ nhi bà ấy, Phượng Hòa là hy vọng cuối cùng của bà ấy, bà ấy phải nắm bắt lấy.

“Được.” Phượng Hòa cũng là người quyết đoán, đã đồng ý thì cho người mang bút mực đến, viết đơn thuốc, đưa cho Võ thị: “Sắc thuốc theo đơn, mỗi ngày uống hai lần, ba bát nước nấu thành một bát nước, không được ăn thực phẩm sống và lạnh, phải nằm nghỉ một thời gian.”

 

Võ thị nhận lấy đơn thuốc cảm ơn rối rít, giống như nhận được thần dược vậy: “Ân đức của vương nữ, ta nhất định sẽ không quên, sau này nếu vương nữ cần giúp đỡ, cứ đến tìm ta, chắc chắn ta sẽ giúp đỡ một tay.”

Phượng Hòa gật đầu rồi nói với bà ấy vài loại đồ bổ có thể dùng, sau đó nói: “Thực ra ngoài những thứ này, còn cần kết hợp với châm cứu, tốt nhất là mỗi mười ngày châm cứu một lần, thiếu phu nhân có cách nào ra khỏi phủ không?”

Xét từ tình hình lần trước, Hàn gia quản lý Tôn Ngọc Diên rất nghiêm, có vẻ như muốn ra ngoài một lần cũng không dễ dàng, khi bụng nàng ấy lớn dần thêm, Hàn gia sẽ càng quản chặt hơn.

Võ thị nhíu mày khó xử, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Hàn lão phu nhân tín Phật, sau này mỗi mười ngày, ta sẽ lấy lý do “Đi chùa cầu phúc cho đứa trẻ” để tự mình đưa Ngọc Diên ra khỏi phủ, lúc đó chúng ta gặp nhau ở trà lâu Minh Hương, đó là tài sản riêng của ta, ngay cả tướng công ta cũng không biết, sau này chúng ta sẽ gặp nhau ở đó.”

 

Phượng Hòa gật đầu: “Còn một việc ta phải nói rõ trước, thiếu phu nhân muốn giữ đứa trẻ này sẽ phải chịu nhiều khổ sở, có thể chịu đựng được không?”

Võ thị mắt đỏ hoe, im lặng một lúc lâu rồi nói: “Nó không chịu được cũng phải chịu, đó chính là số phận của nữ tử chúng ta!”

Lại là số phận…

Phượng Hòa không khỏi nghĩ, rốt cuộc nữ tử mang số phận gì nhỉ?

Là số phận cam chịu? Hay là gánh vác việc sinh con đẻ cái?

Lăng Kiến Triệt bước vào sân, thấy Phượng Hòa một mình ngồi trên ghế đá, nhìn chằm chằm vào cây ngô đồng ở đối diện.

“Đang nghĩ gì vậy?”

Phượng Hòa trả lời theo phản xạ: “Nghĩ về nữ nhân.”

“…” Lăng Kiến Triệt nhẹ nhàng cười: “Cũng được, ít nhất không phải nghĩ về nam nhân.”

Phượng Hòa lấy lại tinh thần, mắt mở to: “Sao ngươi vào được đây?”

Lăng Kiến Triệt đi thẳng đến, tay cầm một cái giỏ tre: “Ta đi từ bên tường đổ vào.”

Phượng Hòa: “… Ngươi không thể đi cửa chính sao?”

“Lười đi vòng, quá phiền phức.” Lăng Kiến Triệt ngồi xuống bên cạnh nàng, đưa giỏ tre ra: “Vải thiều trong cung thưởng, mẹ ta bảo ta mang một ít cho ngươi.”