“Ta thật sự chưa từng nghe tới, đừng nói là Lương gia, ngay cả chức Đô ngự sử là làm gì ta cũng không biết.” Ánh mắt Phượng Hòa chợt lóe, bỗng nhiên mỉm cười, lộ ra dáng vẻ ngây thơ: “Nhưng uống rượu thì ta biết, chỉ là không rõ phải uống rượu với Vương gia thế nào? Có ai chịu dạy ta không?”
Mỹ nhân nhất tiếu bách mị sinh.
Phượng Hòa nhìn Lương Thăng, khóe môi cong lên đầy quyến rũ, đôi mắt sáng như nước, pha thêm chút bối rối vừa đủ.
Nàng khẽ cười, đuôi mắt cong lên như hồ ly, ánh nến phản chiếu lên gương mặt trắng sứ, mắt ngọc mày ngài, trời sinh mị thái, nét cười nơi mắt mày như phủ một lớp ánh sao, mê hoặc lòng người.
Nam tử trong sảnh ai nấy đều khựng lại, suýt quên cả hô hấp.
Lăng Kiến Triệt giật nhẹ khóe mắt, mày nhíu chặt.
Lệ Vương nhìn dung nhan khuynh thành kia, càng hứng thú nhếch môi: “Mỹ nhân cười, quả thật là hoạt sắc sinh hương.”
Ánh mắt Lương Thăng thất thần, như bị hút hồn, lảo đảo bước xuống đài: “Nếu Vương nữ không hiểu, chi bằng để ta đích thân dạy, cũng coi như giúp Vương nữ hầu rượu Vương gia thế nào cho đúng.”
“Được đó!” Giọng Phượng Hòa ngọt như mật, đôi mắt hồ ly quyến rũ như thể yêu tinh mê hồn.
Lăng Kiến Triệt khẽ “chậc” một tiếng, lông mày giãn ra, thu tay khỏi chuôi kiếm, trực giác mách bảo hắn có trò hay để xem rồi.
Lương Thăng cúi xuống bên cạnh nàng, vừa ngửi thấy mùi hương thơm ngát trên người nàng đã như mê muội, trong lòng nổi lên khát khao không thể tả.
Hắn ta đã sớm để mắt đến vị Vương nữ Đàm Âm này, chỉ chờ nàng bị mọi người bẻ gãy cái vẻ kiêu ngạo, hắn ta liền có thể tùy ý chà đạp, thật không ngờ hắn ta lại thành kẻ đầu tiên được âu yếm giai nhân!
Kích động đến mức đôi tay hắn ta khẽ run rẩy.
Lệ Vương không ngăn cản Lương Thăng, chỉ lặng lẽ đợi hắn ta chỉnh đốn Phượng Hòa cho thuần phục rồi dâng lên hầu hạ mình.
Lương Thăng cầm bình rượu trên bàn rót đầy, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Phượng Hòa, từ khoảng cách gần quan sát làn da mịn màng như ngọc của nàng.
Hắn ta kinh ngạc phát hiện gương mặt nàng không thấy lấy một lỗ chân lông, quả thực là tinh tế không tỳ vết, tựa như sứ trắng trơn láng, chưa kịp chạm tay đã tưởng tượng được xúc cảm tuyệt hảo ra sao.
Hơi thở Lương Thăng trở nên dồn dập, rượu tràn khỏi chén cũng không hay biết.
Bên cạnh truyền đến vài tiếng cười khẩy, Lương Thăng bối rối hoàn hồn, vội lau vết rượu trên bàn rồi đưa bình rượu cho Phượng Hòa.
Hắn ta cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng như hoa đào của nàng, giọng khàn khàn: “Vương nữ, có cần ta đút nàng uống không?”
Phượng Hòa đẩy bình rượu trở lại, rồi áp miệng bình lên môi hắn ta, mỉm cười: “Để ta đút ngươi uống, thế nào?”
Đám nam tử xung quanh hưng phấn reo hò, ánh mắt thi nhau nhìn Lương Thăng đầy ghen tỵ, hận không thể đổi chỗ với hắn ta; đám tiểu thư khuê các lại đưa mắt khinh miệt, ánh nhìn dành cho Phượng Hòa toàn là chê bai chẳng chút che giấu.
Lý Nhụy lười nhác phe phẩy quạt tròn, cảm thấy chẳng có gì hay ho để xem, lại là một kẻ mềm yếu, bị dọa dẫm một chút liền tự hạ thấp phẩm giá, chẳng có trò gì vui.
Cổ họng Lương Thăng chuyển động kịch liệt, chẳng nghĩ ngợi gì đã ngửa đầu uống cạn rượu, trong lòng như có lửa thiêu đốt.
Rượu ngấm đầu, hắn ta đắc ý quên mình, vươn tay định ôm lấy vòng eo mềm mại đang ở ngay trước mặt.
Vòng eo ấy mảnh dẻ chưa đầy một nắm tay, trông cực kỳ mềm mại, nếu có thể ôm vào lòng hẳn sẽ là một phen mất hồn.