Tước Điểu Quy Lang - Thuyết Cấp Nguyệt Lượng

Chương 65: Chương 65




Lăng Kiến Triệt khẽ cười, không nói thêm lời nào, thúc ngựa chạy như bay đến Hàn phủ.

Nàng có thể không chút do dự phản kích kẻ làm tổn thương mình, cũng có thể vất vả ngược xuôi đi cứu nữ nhi của kẻ thù. Nàng không bao giờ liên lụy người vô tội, nàng luôn yêu ghét rõ ràng.

Giờ sửu, phố xá tĩnh lặng không một tiếng động, chỉ có tiếng vó ngựa dồn dập phá tan màn đêm. Viêm Hà phì phò thở mạnh, dừng trước cổng lớn Hàn gia.

Hàn phủ đèn đuốc sáng trưng, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu khóc náo loạn bên trong.

Phượng Hòa xuống ngựa, gia đinh canh cửa đã được dặn trước, thấy nàng liền vội vàng dẫn vào phủ.

Lăng Kiến Triệt buộc ngựa ngoài cửa, suy nghĩ một lát rồi cũng cất bước theo sau.

Người Hàn gia và Tôn gia đều đã có mặt, đứng tụ tập trước cửa phòng của Tôn Ngọc Diên. Tôn Kế Cương người từng bị Lăng Kiến Triệt đá một cước cũng buộc phải đến, mặt đầy bất mãn ngồi bên bàn đá trong sân.

 

Hàn Thư quỳ trong viện, nghe tiếng la hét thảm thiết truyền ra từ phòng, mặt đầy hoảng sợ. Ngoại thất của hắn ta quỳ rạp dưới đất, run lẩy bẩy không dám hé răng.

Hàn Tuyết Kiều vừa từ hí lâu trở về, ngẩng đầu thấy Phượng Hòa liền ngạo nghễ hất cằm: “Ngươi tới nhà ta làm gì?”

Phượng Hòa không để ý đến nàng ta, lướt qua rồi bước thẳng vào phòng.

Hàn Tuyết Kiều còn định gây chuyện nhưng nhìn thấy vết máu trên vạt áo Phượng Hòa, lại nhớ đến chuyện vừa xảy ra ở hí lâu, trong lòng chột dạ. Nàng ta do dự một chút, cuối cùng không dám nói thêm lời nào.

Nàng ta thấy Lăng Kiến Triệt đi phía sau, ánh mắt liền sáng lên, vội vã chỉnh lại tóc mai rồi mỉm cười e thẹn ngẩng đầu: “Lăng công tử, sao chàng lại đến đây?”

Lăng Kiến Triệt như không thấy nàng ta, đi tới hành lang, khoanh tay ôm kiếm tựa vào cột, nhắm mắt nghỉ ngơi.

 

Hàn Tuyết Kiều nhìn gò má sắc sảo của hắn, tim đập liên hồi, ánh mắt gần như mê mẩn.

Tức giận đến mức lửa bốc đầy ngực, Tôn Kế Cương khẽ xoa vết thương ở ngực, hận không thể xông tới đấm Lăng Kiến Triệt mấy quyền giải hận.

Phượng Hòa bước vào trong phòng, Võ thị và Hàn phu nhân đều đã ở đó, hai nhà gần như đã mời hết những danh y nổi tiếng trong kinh thành tới, các đại phu chen chúc đứng ngoài phòng, ai nấy đều bó tay bó chân, không ai có cách.

Võ thị gục bên giường khóc lóc đau đớn, vừa thấy Phượng Hòa đến thì như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, run rẩy nắm lấy tay nàng, nước mắt giàn giụa.

“Vương nữ, cuối cùng người cũng tới rồi! Xin người cứu lấy Ngọc Diên, con bé còn chưa tròn đôi mươi, các đại phu đều nói không thể cứu được nữa, nhưng ta, một người làm mẹ sao có thể trơ mắt nhìn con mình chết như vậy!"

 

Mọi người xung quanh lộ ra vẻ ngạc nhiên, chẳng ai hiểu vì sao Võ thị lại cầu cứu Vương nữ Đàm Âm, chỉ nghĩ bà ấy bị nỗi đau làm mờ lý trí, nói năng hồ đồ.

Phượng Hòa không để tâm đến ánh mắt của người ngoài, bước thẳng vào trong.

Sau lớp màn sa mỏng, Tôn Ngọc Diên nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi lạnh thấm ướt y phục, tóc tai rối bời dính bên má, mắt vô thần, hơi thở yếu như tơ, chẳng còn bao nhiêu khí lực.

Phượng Hòa ngồi xuống bên giường, đặt tay lên cổ tay nàng ấy để bắt mạch, rồi sờ thử vị trí thai nhi trong bụng.

Cơ thể Ngọc Diên lạnh ngắt, ánh mắt ngấn lệ, khàn giọng nức nở:

“Vương nữ… Lời người nói ban sáng, ta về đã suy nghĩ kỹ rồi. Ta vốn đã quyết tâm sau này sẽ sống cho chính mình. Hắn ta muốn nuôi ngoại thất thì cứ để hắn ta nuôi, ta đường đường chính chính, không làm điều gì sai trái, ta không sợ…”