Trong phòng lặng như tờ.
“… Chà! Náo nhiệt quá nhỉ!”
Lăng Kiến Triệt từ ngoài bước vào, phá vỡ sự tĩnh lặng như chết trong phòng.
Hắn ngẩng đầu, thấy sắc mặt Phượng Hòa khó coi, bật cười một tiếng, hỏi: “Lại có kẻ nào không có mắt chọc giận Vương nữ của chúng ta vậy?”
Khóe môi Phượng Hòa hơi cong, thản nhiên đáp: “Tối nay gặp phải quá nhiều súc sinh nên hơi khó chịu.”
Sắc mặt đám người trong phòng xanh một chập, trắng một chập, như bị đổ cả chậu thuốc nhuộm lên mặt. Dẫu biết nàng đang mắng mình là súc sinh nhưng lại chẳng ai dám nhận, chỉ đành nghẹn khuất trong lòng.
Lăng Kiến Triệt cười nhìn Phượng Hòa một cái, trong mắt có vài phần cưng chiều mà chính hắn cũng không nhận ra rồi quay sang nha hoàn còn đang ngơ ngác bên cửa: “Mau mang thuốc vào trong.”
Nha hoàn cúi đầu cẩn thận, không dám nhìn những khuôn mặt tức giận của Hàn gia, vội vàng mang thuốc vào trong.
Phượng Hoà và Lăng Kiến Triệt liếc nhau rồi cũng bước vào. Không biết tại sao, dường như Phượng Hoà đã hiểu ý trong ánh mắt của Lăng Kiến Triệt, biết rằng chỉ cần có hắn ở đây, nàng có thể yên tâm chữa trị.
Võ thị cũng lo lắng đi theo vào trong.
Hàn gia mở miệng định ngăn cản.
Lăng Kiến Triệt liền lấy một chiếc ghế, chắn ngay trước cửa, quyết đoán ngồi xuống.
“Ta xem ai dám vào.”
Vừa nhìn thấy Lăng Kiến Triệt, Tôn Kế Cương tức giận đến mức máu nóng bốc lên nhưng lại vì vết thương ở ngực đang đau mà không dám đối đầu.
Hàn lão gia không vui hỏi: “Lăng phó thống lĩnh, ngươi làm vậy là có ý gì?”
Lăng Kiến Triệt nhẹ nhàng gõ ngón tay lên ghế, vẻ mặt “Ý của ta chẳng phải quá rõ ràng rồi sao.” Ánh mắt sắc bén liếc nhìn tất cả mọi người.
Hàn Tuyết Kiều xiết chặt khăn tay, giọng nói mềm nhẹ: “Lăng công tử, vì sao chàng lại làm vậy?”
Nàng ta nhớ lại ánh mắt Lăng Kiến Triệt và Phượng Hoà nhìn nhau hồi nãy, trong lòng bất giác cảm thấy lo sợ. Rõ ràng ai cũng nghĩ rằng họ phải đối đầu nhưng nàng ta lại cảm thấy không phải như vậy.
Mọi người cũng ngạc nhiên, không hiểu vì sao Lăng Kiến Triệt lại xen vào việc này, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Lăng Kiến Triệt liếc nhìn một cái, giọng lạnh lùng: “Hôm nay Hàn gia các người mượn danh mẫu thân ta để lừa dối, lại còn hành động hèn hạ. Các người nghĩ rằng Lăng gia ta sẽ làm ngơ sao?”
Hàn Tuyết Kiều bặm chặt môi, trong lòng có chút hối hận.
Thật ra nàng ta đã biết việc này từ lâu, chỉ là lúc đó nghĩ mình có thể làm khó Phượng Hoà nên không chú ý đến những điều khác. Không ngờ Lăng Kiến Triệt lại tức giận như vậy.
Hàn phu nhân nuốt một ngụm nước bọt, đổ lỗi cho Tôn Kế Cương: “Là thân gia bảo bọn ta làm vậy, bọn ta cũng không biết ông ta định làm gì!”
“Ta không quan tâm các người có biết hay không, dù sao làm sai thì phải trả giá.” Lăng Kiến Triệt lắc đầu, giọng điệu không vội vã: “Hôm nay ta sẽ không để các người được toại nguyện.”
Hàn lão gia giật giật râu: “Ngươi chỉ có một mình, ngươi tưởng là ngươi có thể đánh lại mấy chục hộ vệ của Hàn phủ ta hay sao?”
Lăng Kiến Triệt đặt ngang đao trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo: “Thế thì phải hỏi đao của ta.”
Thái độ của hắn vô cùng rõ ràng.
Hôm nay ai dám gây rối, chắc chắn sẽ phải đổ máu.
Hàn lão gia do dự một lúc, cuối cùng không dám hành động bừa bãi.
Trong kinh thành, ai mà không biết Lăng gia tam nhi tử là một tên vô pháp vô thiên, nếu thật sự chọc giận hắn, ai mà biết hắn sẽ làm gì!
Nếu chuyện này mà truyền ra, là Hàn gia họ không có lý, nếu làm lớn chuyện thì chỉ có Hàn gia mất mặt.