Vai Ác Bạo Quân A Sau Khi Phân Hoá Thành O (Tinh Tế)

Chương 109: Chương 109




Ngoài cửa sổ thư phòng đang mưa, nước mưa rơi tí tách vào cửa kính. Heydrich tựa vào bàn làm việc một lát, càng cảm thấy tiếng mưa rơi ồn ào khó chịu, “bá” một tiếng kéo rèm lên. Tiếng hạt mưa nhỏ đi một chút. Nhưng hắn vẫn không thể tập trung lại được.

Heydrich nhìn chằm chằm quang bình một lúc lâu. Đột nhiên xoay ghế làm việc, dùng sức ném cây bút quang tử trong tay về phía sâu thẳm tối tăm của thư phòng. Loại hành động trút giận gần như trẻ con này, sau khi Heydrich trưởng thành, chưa bao giờ xuất hiện trên người hắn nữa.

Ném bỏ bút quang tử, người đàn ông ngửa đầu tựa vào lưng ghế, yết hầu gợi cảm khẽ lăn, lặng lẽ nhìn chằm chằm trần nhà đen kịt. Hắn không phải hôm nay mới biết hoàng đế và Bạch Lang của hắn có quan hệ mờ ám. Sớm tại hệ sao Đông Tuyền, khi hắn khẩn cấp yết kiến Nero vào đêm khuya, đã từng thấy người Lang Kỵ trắng đó từ trên giường lao tới, dùng áo ngủ bao bọc tiểu hoàng đế quần áo không chỉnh tề.

Hắn từng rõ ràng biết rằng mục đích của mình. Hắn nguyện trung thành với Nero, không vì cái gọi là hoàng thất, thậm chí không hoàn toàn vì bản thân Nero. Mà là vì trong lòng hắn trước sau có lý tưởng chưa vụt tắt, để xây dựng đế quốc thành hình dáng trong tưởng tượng của hắn, hắn cần thiết phải mượn dùng sức mạnh của hoàng đế. Trong tiền đề đó, chỉ cần không đụng đến Eva, quan hệ cá nhân của Nero thực ra căn bản không ảnh hưởng đến hắn.

…Vốn dĩ nên là như vậy.

Nhưng hắn lại không thể kiềm chế được mà hồi tưởng lại vẻ mặt của thiếu niên khi chăm chú nhìn hắn. Ánh mắt kiêu ngạo đến mức không ai sánh bằng, linh hồn rực rỡ mãnh liệt đến nhường nào.

Trong bóng đêm truyền đến âm thanh. Giọng nói cao ngạo chắc chắn của hoàng đế tóc bạc, vang vọng xa xăm bên tai hắn.

“…Hôm nay hãy từ vực sâu bò lên, từng bước trở về vương đô. Để lấy lại tôn nghiêm mà ngươi từng vứt bỏ…”

Ai dùng mũi ủng nhấc cằm hắn lên.

“…Máu tươi của chúng ta là ngọn đuốc của đế quốc, linh hồn của chúng ta là ánh đèn soi sáng của đế quốc…”

Ai đưa tay phải dần dần tiến vào lòng bàn tay hắn. Ai ngồi trên ngai vàng cao ngất, từ trên cao nhìn xuống hắn.

“…Thề đem sinh mệnh và vinh quang toàn bộ hiến dâng cho Ngân Hà đế quốc. Cho đến khi đêm dài sắp tàn, hiện ra rạng sáng…”

Rõ ràng đôi chân đó tồn tại vết sẹo đáng sợ đến thế, nhưng bóng dáng hoàng đế tóc bạc dứt khoát bước qua bụi cát, đi về phía trường quân đội điểm móc câu, dù nhớ lại mấy lần, vẫn sở hữu sức mạnh kinh tâm động phách.

Hắn vốn là nạn nhân rơi xuống trong vực sâu hoang vu, lại bị hoa hồng lửa Tinh Hồng bắt được, bất kể nguyện ý hay không, một sớm dẫn lửa thiêu thân, trong khoảnh khắc đã bị ngọn lửa nóng bỏng nuốt chửng không còn gì.

Tính cả linh hồn vốn đã bình tĩnh và tự giữ từ khi sinh ra, cũng bắt đầu không thể tự kiểm soát mà bốc cháy.

Giống như người vậy… 

Giống như ngọn lửa bùng cháy và mặt trời đỏ rực không lùi bước, một đóa hoa hồng đế quốc cao không thể với tới.

…Chỉ là một Lang Kỵ hèn mọn.

Heydrich siết chặt hộp thuốc nhỏ trong túi áo. Theo tiếng “hoa ca” nhỏ, chiếc hộp thuốc nhựa trong suốt vặn vẹo vỡ nát, mảnh vỡ viên nang bắn ra, những mảnh nhựa nhỏ đâm vào lòng bàn tay người đàn ông. Nhưng Heydrich dường như không hay biết.

…Chỉ là Lang Kỵ hèn mọn, hắn dựa vào cái gì?

Cơn buồn ngủ cuồn cuộn ập đến từ trong bóng đêm, bao trùm sự bực bội kịch liệt trong lồng ngực.

Trong giấc mơ, Heydrich cảm giác hai chân mình như bị ai đó nhẹ nhàng đè lại. Hắn vươn tay vào trong bóng đêm hỗn loạn. Bàn tay rút khỏi chiếc găng tay trắng như tuyết, chậm rãi nắm lấy một đoạn eo mảnh khảnh.

Thiếu niên dung nhan diễm lệ liền ngồi trên đùi hắn, đôi bàn chân đã bị bị tàn phá lót dưới mông. Hắn chỉ mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng muốt, cổ áo lộ ra xương quai xanh và cổ xinh đẹp, ngay cả mái tóc bạc xinh đẹp cũng buông rũ, chạm đến hàng mi dài trắng như tuyết. Đôi mắt đỏ sắc bén lạnh lùng thường ngày, giờ phút này lại có vẻ mềm mại và ẩm ướt.

Heydrich thấy cánh môi như cánh hoa của đối phương hơi hé mở, dường như đang đòi hỏi hắn điều gì. Trong ánh mắt nhìn xuống hắn, thậm chí còn có vẻ khiêu khích giảo hoạt.

Cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Hắn ngẩng đầu lên, với một tư thái gần như thành kính, mạnh mẽ hôn lên đóa hoa hồng đang buông xuống kia.