… Nero Augustus Caesis.
Dù có yêu cầu chuẩn bị thí nghiệm hay không, Asachar mỗi ngày đều sẽ tắm rửa sạch sẽ, sau đó yên lặng chờ đợi Nero có thể lại đến gặp hắn.
Nhưng đồng thời, hắn lại vô cùng sợ hãi.
Khi hắn bị vòng cổ Asimov khống chế, suýt nữa bóp gãy chiếc cổ mảnh khanh của Nero, đó là lần duy nhất trong đời hắn trải nghiệm được cảm giác sợ hãi là gì. Mặc dù đã có lần hắn vì Archie Donovan mà liên tục đánh mấy trăm trận đấu tay đôi, ruột đều chảy ra từ vết thủng do mảnh vỡ khoang điều khiển đâm, hắn cũng không hề cảm thấy hoảng sợ, chỉ tự hỏi làm sao có thể trong trạng thái gần chết, thoát khỏi sự khống chế của vòng cổ trong chốc lát, và ngay lập tức xé rách yết hầu Archie Donovan.
Khi nào mới có thể tháo bỏ vòng cổ, dùng linh hồn chân thành và thuần khiết nhất của hắn, để nhìn lên kẻ chinh phục của hắn đây?
Hắn mong chờ lại sốt ruột nghĩ.
Nhưng dù có chà rửa bao nhiêu lần, mùi máu tươi trong ký ức vẫn như bóng với hình.
“001, xin miêu tả ký ức sâu sắc nhất khi trưởng thành.”
“……”
“…Nếu ngươi còn nhớ, chính là ở Đấu Thú Trường này, ngươi đã đánh con trai ta thành một vũng bùn máu.”
Khi hắn lại một lần nữa mở mắt nhìn thấy khung trần kim loại màu chì xám của trường thí nghiệm, đột nhiên có ánh đèn đỏ thẫm chiếu xuống.
Trong phòng dụng cụ yên tĩnh, vang lên tiếng gào thét tục tĩu “Giết! Giết! Giết!”.
“Ngươi có biết toàn bộ xương cốt trên cơ thể con người đều bị đánh nát, ngay cả nội tạng cũng bị nghiền thành bùn, trông như thế nào không?”
Ông lão đối diện thân hình gầy gò. Đứng đối diện Asachar như một con sư tử mạnh mẽ ở tuổi sung mãn, hắn giống một con nai già yếu ớt gần chết.
Đi đi.
Asachar nắm chặt hai nắm đấm, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng lòng lại tuyệt vọng gào thét.
— Mau đi đi.
“Giống như một cái túi da đựng đầy nước —— khi ta cõng hắn đi chôn, hắn liền ở trên lưng ta, phát ra tiếng nước chảy ục ục.”
Ông lão cười lên. Hắn vươn hai tay, như thể đang cầu xin Asachar điều gì.
“Ta đã tìm hắn 26 năm, cuối cùng chỉ tìm được hắn như vậy. Ngày mai đối với ta đã không còn ý nghĩa, nhưng ta thật sự muốn biết cảm giác của hắn trước khi chết, có lẽ vào giây phút cuối cùng, hắn từng nhớ về cái ôm khi còn bé. Nếu dọc theo cùng một con đường lao tới đích đến, có lẽ linh hồn ta còn có thể đuổi kịp hắn.”
“Một con chó già xông vào Đấu Thú Trường của lão tử, lảm nhảm một hồi không biết nói cái gì.”
Từ thiết bị liên lạc mini trên vòng cổ, truyền ra giọng nói chán ghét của chủ nhân.
“Asachar, lần trước ta bảo ngươi hành hạ đến chết tên Đấu Sĩ kia mất bao lâu? 10 phút? 20 phút? Vậy 10 phút nữa đánh chết hắn, nhưng trước khi hết giờ, không được để hắn tắt thở.”
Trên khán đài, các tinh tặc cười vang.
“Con chó già này một đấm cũng không đỡ nổi. Ta cá hắn ba giây sẽ tắt thở.”
“Ta cá mười giây!”
Quái vật vòng cổ đang nói chuyện.
“Giết chết hắn đi, Asachar.”
Thân thể hắn đang bước về phía trước.
Nắm đấm hắn giơ lên.
Hai chân hắn bước vào máu thịt và bùn nước, vĩnh viễn hoàn toàn chìm vào nước đen tanh hôi.
“……”
“…Lần thí nghiệm thứ 214 thất bại.”
Asachar bò ra khỏi thiết bị đọc não, toàn thân đã đẫm mồ hôi lạnh. Hắn cố nén cơn đau buốt ở gáy, tay chân run rẩy, đến phòng tắm vòi sen để tắm rửa.
Trong khoảng thời gian ở trường thí nghiệm, mái tóc đen xoăn của hắn không được ai cắt tỉa, vì thế trở nên dài hơn. Khi mái tóc dài xõa trên những cơ bắp săn chắc màu nâu, trông quả thực như bờm ngựa dày của một con ngựa đua hàng đầu, mỗi sợi đều lấp lánh ánh lụa quý giá.