Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời

Chương 14: Cái này, tôi muốn tặng anh




Editor: Trang Thảo.

Lục Sơn Hà giơ tay chắn rượu, kéo Giang Niệm Viễn ra khỏi dòng hồi ức.

Bọn họ bị Thẩm Lão Tam kéo đến một quán cơm đơn sơ. Món ăn gọi không bao nhiêu, nhưng bia thì từng chai từng chai được mở ra. Những năm gần đây, Phố Ngọn Đèn Dầu ngày càng suy tàn, không ít người dọn đi nơi khác, nhiều đứa trẻ cũng bỏ học sớm để ra đời bươn chải.

Thẩm Tam Đăng chính là một trong số đó.

Lúc này, hắn đang dùng răng bật nắp chai bia, rồi rót thẳng vào cốc rượu trống không của Giang Niệm Viễn.

Giang Niệm Viễn uống hơi nhiều, khóe mắt hơi đỏ, ánh mắt chăm chú nhìn vào cánh tay Lục Sơn Hà đang chắn trước mặt mình.

Cồn làm tê dại đầu óc. Cậu chậm rãi, trân trọng ngắm nhìn từ bờ vai, cánh tay, cho đến cổ tay…

Gầy nhưng rắn chắc, thon dài, thật đẹp mắt.

Tầm mắt cậu trượt xuống cổ tay Lục Sơn Hà — trắng nõn, không tì vết, nhàn nhạt lộ ra gân xanh cùng khớp xương cổ tay nhô lên.

Thì ra, cổ tay của một người đàn ông cũng có thể mềm mại đến vậy, nhỏ nhắn đến mức chỉ cần một bàn tay là có thể nắm trọn.

Yết hầu Giang Niệm Viễn khẽ chuyển động, đôi mắt hơi híp lại.

Cậu rất muốn dùng dây trói lại.

Nghĩ vậy, cậu cũng làm vậy.

Một tay Giang Niệm Viễn lấy từ trong túi ra chiếc huy chương bạc treo trên sợi dây đỏ, một tay nắm lấy cổ tay Lục Sơn Hà, đặt nó lên đùi mình. Sau đó, cậu cúi đầu, nghiêm túc quấn sợi dây quanh cổ tay anh.

Hơi thở cậu có chút gấp gáp. Không biết do rượu hay vì lý do nào khác, hơi nóng từ chóp mũi phả lên da thịt Lục Sơn Hà, khiến nơi ấy dần nóng lên, nổi lên một tầng da gà mỏng.

Lục Sơn Hà kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Anh không chỉ bất ngờ vì hành động của Giang Niệm Viễn, mà còn vì cảm giác kỳ lạ đang dâng lên trong cơ thể mình.

Một ý nghĩ táo bạo mơ hồ xuất hiện trong đầu anh…

Giang Niệm Viễn… chẳng lẽ là đang cảm nhận được tình thương của cha trên người mình sao?

“Hai người làm gì mà cứ lén lút thế?”

Thẩm Lão Tam nhướng mày nhìn hai người đối diện, thấy họ cứ cúi đầu mãi thì nhịn không được lên tiếng hỏi.

Lục Sơn Hà giật mình, vội ngẩng đầu, vừa định suy nghĩ tìm từ để giải thích thì thấy Thẩm Lão Tam đã nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi.

Hắn bước nhanh đến chỗ một bà cụ đang run rẩy, dáng vẻ trông như một tên ác bá.

Nhưng ngay sau đó, Lục Sơn Hà nhìn thấy "tên ác bá" ấy giúp bà cụ xách hành lý nặng trịch, đưa bà về tận cửa nhà.

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.”

Lục Sơn Hà nghiêm túc kiểm điểm lại những suy đoán có phần ác ý của mình ban nãy. Hình tượng Thẩm Lão Tam trong lòng anh lại càng thêm cao lớn.

"Cảm ơn cậu nhé." Bà cụ cảm kích nói.

Thẩm Lão Tam nhíu mày: “Khách sáo mẹ nó với tôi làm gì.”

Lục Sơn Hà: “...”

“Anh Lục...”

Lục Sơn Hà suýt nữa quên mất bên cạnh còn có tiểu yêu tinh này. Anh quay đầu nhìn cậu: “Sao vậy?”

Giang Niệm Viễn dùng ngón tay khẽ nghịch tấm huy chương bạc trên sợi dây đỏ, ngước mắt nhìn anh: “Cái này, tôi muốn tặng anh.”

"Đây là phần thưởng của cậu mà." Tặng cho anh làm gì, phải tặng cho nữ chính chứ.

“Nhưng mà anh nói, anh muốn tôi thắng, nên tôi mới thắng.”

…Ơ, Đào Du, tôi hình như đã cướp mất lời thoại của cô rồi.

“Sau này tôi sẽ thắng thật nhiều, thật nhiều thứ cho anh. Để trên tay anh, trên cổ anh...”

Vừa nói, cậu vừa đưa tay nhẹ nhàng cọ lên người Lục Sơn Hà.

Lục Sơn Hà vội vàng ngăn cản động tác của Giang Niệm Viễn, gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi nhận. Vậy sau này cậu nhất định phải thắng thật nhiều, thật nhiều trận nữa đấy.”

Đôi mắt Giang Niệm Viễn dưới màn đêm lấp lánh ánh sáng, cậu gật đầu thật mạnh.

Lục Sơn Hà nhìn đỉnh đầu hơi rối của Giang Niệm Viễn, khẽ mỉm cười.

Cậu chính là nam chính, tương lai của cậu chắc chắn sẽ huy hoàng rực rỡ.

Thi đấu gì mà cậu không thắng được chứ.

Lục Sơn Hà vỗ nhẹ lên lưng Giang Niệm Viễn, dịu giọng nói: “Mau về nhà đi, khuya rồi.”

Anh phất tay ra hiệu cho đám vệ sĩ về nghỉ ngơi. Nghĩ đến việc đã giữ chân họ cả buổi tối, anh có chút áy náy. Nhưng đám vệ sĩ không hề ủ rũ, ngược lại còn hào hứng cùng Bốn Tiểu Long của phố Ngọn Đèn Dầu tiếp tục bày tiệc vui chơi.

Lục Sơn Hà có chút bất đắc dĩ, mặc kệ bọn họ.

Tiểu Trịnh ở bên cạnh vẫn giữ vẻ nghiêm túc: “Sếp, tôi không uống rượu, để tôi lái xe đưa anh về.”

"Ừ." Lục Sơn Hà nhìn sang Giang Niệm Viễn: “Tôi đưa cậu về ký túc xá.”

“Ký túc xá đã đóng cửa từ lâu rồi.”

“Vậy tôi đưa cậu về nhà.”

"Tôi không có nhà... Bà ngoại ngủ sớm lắm, tôi không thể làm phiền bà." Giọng điệu đáng thương vô cùng.

Lục Sơn Hà lập tức mềm lòng.

Anh đã xem qua hồ sơ gia đình của Giang Niệm Viễn, biết lời cậu nói là thật.

Anh nhớ lại hồi mới vào đại học, có lần làm thêm đến tận khuya, không biết đi đâu, cuối cùng chỉ có thể ngồi lại trong một cửa hàng tiện lợi mở 24/7 suốt cả đêm.

“Tiểu Trịnh, lái xe thẳng về nhà tôi đi.”

Hừm, anh là tổng tài bá đạo, có biệt thự cao cấp 300 mét vuông, chẳng lẽ còn không chứa nổi một người hay sao?