Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời

Chương 18: Đừng sợ, tôi lập tức đến ngay!




Editor: Trang Thảo.

Thẩm Lão Tam chống tay lên eo, ra dáng sắp trút hết bực bội trong lòng: “Năm đó tôi chính là "cục cưng" của cả phố Ngọn Đèn Dầu, đi đến đâu cũng có một đám dì gọi "Tam Bảo, Tam Bảo!" thương như trứng mỏng. Rồi nửa đường lại chui ra cái tên Giang Niệm Viễn, vừa nghe lời, vừa đẹp mã, ai nhìn cũng thấy thương, thế là tôi bị thất sủng!

Chuyện đó còn chưa tức, tên kia học hành còn giỏi nữa chứ! Mẹ tôi suốt ngày lấy tôi ra so với nó, càng so càng tức, cuối cùng cho tôi ăn một trận đòn nhớ đời!”

Lục Sơn Hà nghe xong không nhịn được mà bật cười.

“Sau này nhà nó xảy ra chuyện, gần như không còn ai thân thích. Tôi nghe mấy anh em trong phố bảo nó chơi với đám lưu manh ngoài đường, không yên tâm lắm, bèn đi tìm nó, khuyên nên tránh xa bọn đó.”

Giọng điệu hắn không còn vẻ hờ hững như trước mà nặng nề hơn.

“Nhưng thằng nhóc đó chẳng thèm để ý tới tôi, còn bảo đừng lo chuyện bao đồng. Khi đó tôi còn trẻ, nghĩ mình có lòng tốt mà bị coi như rác rưởi, tức giận quá nên không tìm nó nữa. Sau này tôi tỏ tình với cô em gái nhà hàng xóm, ai dè con bé lại nói nó thích Giang Niệm Viễn! Tôi tức đến hồ đồ, gọi hết anh em trong phố kéo nhau đi đánh nó một trận.”

Nói đến đây, hắn cau mày rồi thở dài: “Thật ra, lúc đó nó chắc khổ sở lắm. Chuyện lớn như vậy, ai chịu nổi chứ...”

Lục Sơn Hà biết rất rõ.

Năm đó, bố mẹ Giang Niệm Viễn qua đời, nhà họ Giang không hề nhận nuôi cậu. Họ hàng bên ngoại cũng chỉ nghĩ đến tiền bồi thường, chẳng ai thực lòng quan tâm đ ến cậu ngoài người bà đã già yếu.

Còn đám lưu manh kia?

Đó là mấy gã anh họ của Giang Niệm Viễn phái tới, ép cậu giao ra số tiền đổi bằng mạng sống của bố mẹ mình…

Đúng vậy, những năm đó, cậu ấy nhất định đã vô cùng khổ sở.

Lục Sơn Hà quay đầu lại, nhìn thấy môi Thẩm Lão Tam khô nứt, trên mặt còn vài vết xước.

Thực ra, Thẩm Lão Tam và Giang Niệm Viễn không chênh lệch tuổi tác là bao. Đều chỉ mới ngoài hai mươi, nhưng trên người lại mang theo nỗi tang thương của những kẻ ba mươi, bốn mươi.

“Lão Tam,” anh nhìn thẳng vào mắt đối phương, nghiêm túc nói: “Thật ra, tôi đến tìm anh để bàn chuyện làm ăn.”

“Gì cơ?” Thẩm Lão Tam ngạc nhiên: “Cậu là ông chủ lớn, lại muốn bàn chuyện làm ăn với tôi?”

Lục Sơn Hà nghiêm nghị đáp: “Công ty của tôi có game, có phim ảnh, có thương trường. Nhưng anh có biết thứ duy nhất còn thiếu là gì không?”

“Cái gì?” Thẩm Lão Tam ngơ ngác. Đối với mấy chuyện làm ăn này, hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.

“Quán ăn khuya.” Lục Sơn Hà đáp, ánh mắt nghiêm túc: “Tôi vẫn luôn muốn phát triển ngành ẩm thực, nhưng chưa tìm được người đáng tin. Giờ gặp được anh em anh, tôi muốn mở một quán ăn khuya. Anh sẽ làm chủ, còn các anh em thì đến làm việc.”

Thẩm Lão Tam nghe xong liền hiểu ra.

Lục Sơn Hà rõ ràng là muốn giúp hắn.

“Không được, không được! Tôi làm bạn với cậu không phải vì tiền, cũng chẳng phải vì quán ăn khuya! Mấy lời trước đây trên xe, cậu cứ xem như tôi nói nhảm đi!”

“Nhưng tôi muốn kiếm tiền.” Lục Sơn Hà nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: “Tôi không hề cho không anh. Mỗi năm anh đều phải chia cho tôi một phần lợi nhuận. Tôi tin anh sẽ không để tôi lỗ vốn.”

Thẩm Lão Tam nghe vậy mới dao động, gật đầu nói: “Được rồi, nhưng phải nói rõ là tôi không lấy không của cậu thứ gì đâu đấy.”

Lục Sơn Hà đưa cho hắn một chiếc thẻ ngân hàng và một chùm chìa khóa.

“Đây là hai vạn tệ và một chiếc xe. Anh cũng đừng từ chối. Tiền thì phải trả lại, còn xe là đồ cũ. Hơn nữa, anh lái xe không phải tiện hơn sao? Mở quán ăn chẳng lẽ không cần tiền?”

Thẩm Lão Tam nhìn anh, suýt nữa thì rơi nước mắt. Hắn lập tức ôm chầm lấy Lục Sơn Hà, kéo ra ngoài cửa.

“Đi! Đi uống rượu đi! Hôm nay hai anh em ta không say không về!”

---

Quả nhiên là không say không về.

Lục Sơn Hà cuối cùng cũng bị Tiểu Trịnh kéo lên xe, đưa về biệt thự.

“Sếp, tôi nấu cho anh bát canh giải rượu nhé?”

“Không cần.” Anh nói, đầu lưỡi cứng lại, giọng hơi mơ hồ: “Cậu về đi, khuya lắm rồi.”

“Vậy sếp, nếu có chuyện gì nhất định phải gọi tôi đấy!” Tiểu Trịnh lưu luyến không rời.

Tiểu Trịnh vừa đi, Lục Sơn Hà liền cởi áo khoác, nằm vật xuống giường.

Ban ngày bị nhiễm lạnh, lại uống không ít bia, cơn đau dạ dày của anh bắt đầu hành hạ, càng lúc càng dữ dội.

Trước đây, nguyên chủ vì làm việc quá sức nên mắc bệnh đau dạ dày, nhưng nhờ Lục Sơn Hà luôn duy trì lối sống lành mạnh, căn bệnh này chưa từng tái phát.

Nhưng đêm nay… dường như tất cả những cơn đau tích tụ bấy lâu nay đều bùng phát cùng lúc.

Anh đau đến mức cuộn tròn trên giường, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên reo lên.

Anh nhíu mày, chậm chạp nhận cuộc gọi.

“Anh Lục… anh ngủ rồi sao?”

Đầu dây bên kia là giọng của Giang Niệm Viễn.

“Chưa.” Anh cố nén cơn đau, chật vật nói ra hai chữ, giọng đã khàn đặc.

Thiếu niên bên kia vẫn tiếp tục nói chuyện, trong giọng điệu thấp thoáng nỗi buồn. Anh mơ hồ nghe được vài từ như “rời đi”, “nước ngoài”, “luyến tiếc”…

Nhưng anh không còn tỉnh táo để suy nghĩ.

Cảm nhận được sự bất thường, Giang Niệm Viễn lập tức hỏi: “Anh Lục, anh sao vậy?”

“Đau…”

“Cái gì?”

“Đau quá…” Giọng Lục Sơn Hà đã run lên. Qua điện thoại, Giang Niệm Viễn cũng có thể cảm nhận được cơn đau đớn của anh.

“Anh đang ở nhà đúng không? Đừng sợ, tôi lập tức đến ngay!”

Cậu không cúp máy, cứ cách vài phút lại gọi một tiếng “Anh Lục”. Hơi thở gấp gáp, như đang chạy vội.

Trong lúc ý thức dần mơ hồ, Lục Sơn Hà lẩm bẩm trong lòng: Tôi hơn cậu mười tuổi, là trưởng bối, mới không… sợ hãi…

Rồi bất tri bất giác, anh ngất đi.