Xuyên Thành Bá Tổng Lỗi Thời

Chương 9: Bắt cóc




Editor: Trang Thảo.

“Luôn có rất nhiều việc quan trọng hơn…” Giang Niệm Viễn cúi đầu nghịch sợi dây chuyền tơ hồng trên cổ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn về phía khán đài. Nhưng từ đầu đến cuối, cậu vẫn không thấy được người mình muốn gặp.

“Tiểu Giang đang tìm ai thế?” Huấn luyện viên khoác vai cậu, chỉ về phía thính phòng rồi thở dài: “Phải nói là sức hút của nam thần trường F chúng ta đúng là không tầm thường. Còn hơn một giờ nữa mới đến trận đấu mà đã có bao nhiêu cô gái đến chờ em rồi.” Nói xong, ông không ngừng tấm tắc cảm thán.

“Em đi phòng nghỉ chuẩn bị một chút.” Cậu phớt lờ những tiếng hò reo từ khán giả phía dưới, đứng dậy rời đi.

“À, được, vậy lát nữa cố lên nhé. Nhớ mang vinh quang về cho trường F chúng ta.”

Giang Niệm Viễn gật đầu. Vừa bước vào phòng nghỉ, cậu đã nghe thấy tiếng điện thoại trong tủ rung liên hồi. Nhìn dãy số hiển thị trên màn hình, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Chỉ một lát sau, các tuyển thủ khác trong phòng nghỉ đều nhận ra sắc mặt cậu đang tối sầm lại với tốc độ có thể thấy rõ bằng mắt thường.

Giang Niệm Viễn nhanh chóng khoác áo vào, lao ra khỏi khu vực bể bơi.

Huấn luyện viên sững sờ nhìn theo bóng dáng cậu, vội vàng đuổi theo: “Tiểu Giang, em đi đâu vậy?” Khi bắt được vạt áo cậu, ông đã thở hổn hển.

“Thầy, phiền thầy cho em mượn xe một lát.” Giọng cậu vẫn bình tĩnh, nhưng trong đó ẩn chứa sự hoảng loạn không thể che giấu.

“À… được.”

Giang Niệm Viễn nhận chìa khóa, nói lời cảm ơn rồi lập tức xoay người chạy về phía bãi đỗ xe.

“Ê, trận đấu sắp bắt đầu rồi đấy!” Huấn luyện viên đứng ngoài sân vận động, khàn cả giọng gọi theo. Nhưng thứ đáp lại ông chỉ là bóng chiếc xe lao vút đi, kéo theo lớp bụi mịt mù.

Giang Niệm Viễn đạp mạnh chân ga, thần sắc không còn vẻ bình tĩnh như trước.

Luôn có rất nhiều việc quan trọng…

Chiếc xe xóc nảy trên đường. Lục Sơn Hà dần tỉnh lại.

Không, nói đúng hơn là anh bị đánh thức.

Hôm nay anh đi chiếc Audi bốn chỗ, giờ đang ngồi ở ghế sau, hai bên là hai gã đàn ông cao lớn, vạm vỡ. Một tên đeo sợi dây chuyền vàng to tướng trên cổ, một tên khác có chiếc răng nanh đính kim cương, cả hai đều đang chằm chằm nhìn anh.

Mình… bị bắt cóc sao?

Bắt cóc à… Thứ nhất là vì tiền, thứ hai là vì sắc.

Lục Sơn Hà tự nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh, nhưng nhanh chóng nhận ra mình đã bị tiêm thuốc đến mức không thể cử động nổi.

“Làm gì đấy? Muốn chết à? Ngoan ngoãn một chút cho tao.” Gã lưu manh thứ nhất có răng vàng nhe răng cười, giọng điệu đầy đe dọa.

Lục Sơn Hà hắng giọng, hướng về người đàn ông ngồi ghế phụ nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu?” Ánh mắt thờ ơ, giọng điệu khinh thường, cằm hơi nhếch lên, trông chẳng có vẻ gì là sợ hãi trước bọn lưu manh.

Trong lòng anh thầm tự khen ngợi bản thân: đúng là diễn xuất đỉnh cao, Oscar còn nợ mình một tượng vàng.

Gã lưu manh thứ hai lắc lắc sợi dây chuyền vàng to đùng trên cổ, cười lạnh một tiếng: “Mày nhìn bọn này giống thiếu tiền lắm à…”

Lời còn chưa dứt, tên ngồi ghế phụ đã đập mạnh lên ghế, ngắt lời.

Hắn bật lửa châm điếu thuốc, nhả khói một cách điệu nghệ, giọng nói đầy khí phách: "Mày chi được bao nhiêu?”

Vừa nói, hắn vừa hạ cửa sổ xe xuống, đưa điếu thuốc ra ngoài cho khói bay đi.

Lục Sơn Hà thầm chửi trong lòng: khói thuốc nồng quá, nghẹt thở đến mức không nói nổi một câu.

Tên kia không nhận ra sự khó chịu của anh, dựa vào ghế lái, lầm bầm: “Ban đầu tao định bắt Giang Niệm Viễn, nhưng thằng đó cả ngày ru rú trong trường, bọn tao thật sự không ra tay được. Thế nên đành "mời" mày đến. Thấy trước kia mày cũng thân với nó mà?”

Lục Sơn Hà chợt nhớ ra: người này chính là gã đại ca hôm trước từng dẫn người vây bắt Giang Niệm Viễn. Trời ạ, sao mấy tên phản diện này lại thích tự lộ hết kế hoạch thế nhỉ!

Hắn rít nốt điếu thuốc, tiện tay ném tàn thuốc ra ngoài, kéo cửa sổ lên rồi quay sang nhìn Lục Sơn Hà, cười nham hiểm: “Cho nên tao mới gọi điện cho thằng nhãi đó. Tao nói với nó: nếu nó không đến, tao sẽ giết mày.”

Gì cơ? Đại ca, anh bắt nhầm người rồi! Tôi còn là tình địch của Giang Niệm Viễn mà, cậu ta đến cứu tôi làm gì chứ! Lục Sơn Hà gào thét trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh: “Vậy nếu cậu ta không đến thì sao?”

"Nghe nói mày cũng có tiền, vậy thì trả một khoản là xong, không làm khó mày đâu." Hắn giơ hai ngón tay lên.

Lục Sơn Hà suy nghĩ: chẳng lẽ là hai trăm vạn, hay hai ngàn vạn? Những con số này đều nằm trong khả năng chi trả của anh. Nhưng rồi gã đại ca cười nham hiểm, nói: “Hai vạn, thêm cái xe này, và một bữa khuya ở quán ăn của bọn tao.”

Mấy tên trong xe lập tức tấm tắc khen ngợi đại ca anh minh thần võ.

Hả? Lục Sơn Hà sững sờ: chưa từng thấy vụ bắt cóc nào đơn giản và "chân chất" đến vậy! Anh còn chưa kịp phản ứng thì bỗng nghe tiếng gõ cửa sổ xe.

Gã đại ca nhíu mày, khó chịu hạ cửa kính, tay vẫn giơ hai ngón.

Ngoài cửa sổ, người kia ngớ ra một chút, sau đó cũng giơ hai ngón tay lên: “Hi?”

Hắn ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người mặc đồng phục — là Đào Du. Cô cũng chú ý đến hắn, sau khi lướt mắt đánh giá tình huống trên xe, trong lòng đã hiểu rõ nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên sự điềm tĩnh.

“Vị tiên sinh này, anh giả vờ đáng yêu cũng vô dụng. Vừa rồi anh tùy tiện vứt tàn thuốc, hơn nữa còn vi phạm quy định dừng xe. Phiền anh lập tức nộp phạt.”