Phượng Khê phất tay, đám người Giang Tịch lập tức nối đuôi tiến vào tháp.
Phượng Khê còn “thì thầm” với Quân Văn: “Muội thích những người nghe lọt lời khuyên. Về điểm này, người của Yểm tộc tốt hơn người của Nhân tộc ta nhiều.”
Đám người Độc Cô viện trưởng đang quan sát bên ngoài đá truyền ảnh: “…”
Phượng Khê, ngươi thất đức vừa thôi.
Bọn ta biết thừa ngươi cố ý nói câu đó cho bọn ta nghe.
Độc Cô viện trưởng lại bóp nát một chén trà nữa.
Ông ta vốn tưởng học sinh lớp Thiên sẽ chặn học sinh lớp Hoàng ở ngoài tháp, kết quả Phượng Khê mới chỉ nói vài câu, hai lớp đã nối đuôi nhau tiến vào.
Đúng là tức nổ phổi mà.
Cái miệng của Phượng Khê có thể sánh ngang thiên quân vạn mã!
Vừa tiến vào, người lớp Thiên đã nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Tam hoàng tử.
Nguyên nhân rất đơn giản, hắn ta không tìm thấy cầu thang đi lên tầng hai.
Nhìn từ bên ngoài thì rõ ràng tháp Thiên Khư có chín tầng kia mà, sao lại không có cầu thang?
Thấy mọi người tiến vào, nhất là khi nhìn thấy đám người Phượng Khê cũng tiến vào, hắn ta lập tức nổi trận lôi đình: “Không phải ta sai các ngươi cản họ ở ngoài ư? Sao lại thả họ vào đây?”
Học sinh của lớp Thiên im lặng không đáp.
Phượng Khê cười nói: “Đơn giản thôi, vì ngươi ngu chứ sao! Không nói đâu xa, ngươi đã vào đây được nửa ngày đến nơi rồi, thế mà vẫn dậm chân tại chỗ. Trông chờ ngươi thắp đuốc, sợ rằng phải chờ đến kiếp sau mất thôi.”
Tam hoàng tử giận tới độ co giật: “Phượng Khê, ngươi khiêu khích ta hết lần này đến lần khác, đúng là tìm đường c.h.ế.t!”
Phượng Khê cười: “Ngươi nói lời này mà không thấy ngượng miệng ư? Ngươi ngẫm kỹ lại xem, có lần nào mà không phải ngươi khiêu khích trước? Vả lại, ngươi đừng lấy thân phận Tam hoàng tử ra dọa ra, ta còn là tấm gương của Nhân tộc đây này! Là tấm gương duy nhất của Nhân tộc! Ngươi còn lâu mới bằng ta!”
“Được rồi, ta lười nói mấy lời thừa thãi với ngươi. Nếu ngươi thức thời thì câm miệng lại đi, biết đâu lại có thể nhờ ơn ta mà được lên đỉnh tháp, tận mắt chứng kiến cảnh thắp đuốc! Nếu ngươi còn lải nhải, ta sẽ tẩn cho ngươi một trận, để ngươi không chỗ khóc.”
Tam hoàng tử đâu thể chịu được sự khiêu khích trắng trợn như thế. Hắn ta lập tức xông lên ra tay với Phượng Khê.
Cuối cùng đám người Tần Mộc cũng hiểu được cảm xúc của đoàn người Quân Văn.
Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa.
Tam hoàng tử sắp xui xẻo rồi!
Phượng Khê không muốn lãng phí thời gian trên người Tam hoàng tử, nên vừa ra tay đã tung tuyệt chiêu.
Đôi mắt Tam hoàng tử trợn đến độ suýt thì lồi ra.
Nhưng dù sao hắn ta cũng sở hữu tu vi Kim Đan sơ kỳ, nên vẫn né được.
Khi hắn ta cho rằng Phượng Khê đã không còn con át chủ bài nào nữa, thì Phượng Khê liên tục tung ra sáu chữ “quỳ”.
Tam hoàng tử cũng rất vô dụng, mới đến chữ “quỳ” thứ năm đã ngã khuỵu xuống.
Thế nên chữ “quỳ” thứ sáu gần như thừa thãi, chẳng qua vì không muốn lãng phí, nên Phượng Khê dứt khoát dùng nó để đập Tam hoàng tử hôn mê.
Phượng Khê lấy dây thừng trói chặt hắn ta, ném vào một góc của tháp Thiên Khư.
Học sinh lớp Thiên chứng kiến toàn bộ quá trình nhưng ai nấy đều vờ như không thấy gì cả.
Tam Hoàng tử muốn đấu tay đôi với Phượng Khê, họ nhúng tay vào thì không được thích hợp cho lắm.
Về phần Tam hoàng tử bị ném vào góc á, hắn ta đánh nhau mệt rồi, cũng nên nghỉ ngơi nhiều chút.
Phượng Khê vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: “Trong số chúng ta, chưa có ai từng tiến vào tháp Thiên Khư, nên cũng không biết trong này có mai phục thế nào. Nên ý của ta là, chúng ta tạm thời hợp tác, mọi người cùng giúp đỡ lẫn nhau. Đợi đến khi lên tới đỉnh tháp, chúng ta lại tranh cao thấp cũng không muộn. Dù sao thì thực lực của lớp Thiên các ngươi vẫn mạnh hơn bọn ta kia mà, các ngươi không cần lo bọn ta chơi sỏ, lật lọng đâu.”
Học sinh lớp Thiên lẳng lặng nhìn Tam hoàng tử đang hôn mê bất tỉnh trong góc.
Đúng là người của lớp Hoàng yếu thật, nhưng bây giờ có thêm ngươi thì khác.
Ngươi có tu vi thấp nhất thế mà đã biến thái như thế, sợ rằng những đệ tử Nhân tộc còn lại kia còn lợi hại hơn ngươi bất bội ấy chứ.
Đến lúc đó, hươu c.h.ế.t về tay ai cũng khó nói lắm.
Chẳng qua, tạm thời hợp tác cũng không tệ, bởi nha đầu Phượng Khê kia lắm mưu nhiều kế, có thể khiến quá trình leo tháp dễ dàng hơn.
Vì thế, lớp Thiên và lớp Hoàng bắt tay hợp tác.
Dưới sự dẫn dắt của Phượng Khê, hai lớp vừa nói vừa cười, thân như người một nhà.
Đám người quan sát qua đá truyền ảnh: “…”
Rốt cuộc là học sinh Yểm tộc quá dễ lừa, hay trình độ “đào lửa” của Phượng Khê quá cao?
Hải trưởng lão vuốt râu nói: “Từ nhỏ nha đầu Tiểu Khê này đã có nhân duyên tốt rồi. Bởi tấm lòng con bé trong sáng như gương, không hề giả tạo.”
Mọi người: “…”
Ngươi nói lời này mà không thấy ngượng miệng ư?
Nàng không giả tạo á? Nàng sắp thành thánh diễn đến nơi rồi!
Mọi người cũng thừa hiểu rằng, không phải Phượng Khê có nhân duyên tốt, mà nàng nắm được tâm lý của học sinh lớp Thiên.
Không thể không thừa nhận, Phượng Khê rất giỏi nắm bắt tâm lý người khác.
Thoạt nghe nàng chỉ thuận miệng nói, nhưng mỗi câu nói đều đánh thẳng vào lòng của những học sinh kia.
Đương nhiên, Tam hoàng tử thường hay ương ngạnh, đã sớm là mặt người dạ chó rồi.